Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89

NHẬN THIẾT KẾ WEBSITE/ SOFTWARE - LÀM ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP, ĐỒ ÁN CHUYÊN MÔN NGÀNH CÔNG NGHỆ THÔNG TIN


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Chương 13: Hạnh phúc sau nước mắt.
 
Có những niềm hạnh phúc không đến dễ dàng. Đi qua bao khó khăn, trải qua bao cay đắng mới tìm thấy nhau, mới tìm được điều mà thật sự không thể thiếu với mỗi chúng ta. Nước mắt có rơi thì cũng không bao giờ vô nghĩa, một giọt nước mắt lăn trên bờ vai người mà mình có thể tin tưởng, một giọt nước mắt vô vọng lăn trên mi ai đó đang đau đớn, hay một giọt nước mắt hạnh phúc rơi khi những ước mơ đã thành sự thật... Tất cả là cuộc sống. Hãy khóc đi để rồi cười chứ đừng cười quá nhiều để rồi khóc!
          Hắn thật sự hạnh phúc khi ngày mà Hắn trở về Hắn đã tìm lại được những niềm vui, niềm hạnh phúc và tìm lại được chính bản thân mình. Hắn và Thảo đã có thể nói chuyện yêu đương một cách tự nhiên hơn trước rất nhiều vì Thảo thật sự đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Hắn vẫn thường cùng Thảo đi xe đạp qua những con đường với biết bao kỉ niệm trước kia. Mùa thu đã đẹp hơn, ấm áp hơn khi có ai đó đang sống trong hạnh phúc thật sự. Tất cả không phải là những giấc mơ mà Hắn vẫn thường nghĩ tới. Hắn muốn quên đi bao tháng ngày sống trong cô đơn và nhung nhớ nhưng thật sự Hắn không thể quên những điều mà tháng ngày ấy đã dậy cho hắn. Hắn biết bất cứ lúc nào tất cả rồi cũng mất đi thế nên điều mà Hắn có thể làm được là cố gắng sống thật trọn vẹn những tháng ngày hạnh phúc này.
-         Anh à! Những tháng ngày xa nhau trước kia thật dài. Có những lúc em thấy nhớ anh vô cùng nhưng lại không thể nào gọi cho anh, không tìm anh. Em đã phải rất cố gắng để chôn dấu những yêu thương trong trái tim mình vì giống như anh đã từng nói với em rằng cuộc sống không chỉ có tình yêu, tình yêu là điều rất quan trọng nhưng không phải là tất cả! Em không thể để cho mẹ phải lo lắng cho em nữa vì một mình mẹ phải chăm sóc cho hai chị em quả thật là rất khó khăn. Anh không trách em chứ?
-         Không! Anh hiểu và luôn tin rằng em có lí do nên không gọi cho anh. Anh biết em là một người con gái nhân hậu và không để cho anh phải thất vọng. Anh thật sự hãnh diện vì em! Dù cũng có những lúc anh thấy hoài nghi, có những lúc anh không còn tin vào chính mình nữa. Nhưng chưa bao giờ anh hết đi niềm tin vào em, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ không còn yêu em nữa.
-         Bây giờ anh đã trở về và mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp hơn. Bây giờ với Em, Anh là người quan trọng nhất!
- Anh không mong điều đó đâu em à! Em đừng coi anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. Anh mong rằng em sẽ hiểu cho anh! Người quan trọng nhất với em trong cuộc đời này không phải là anh mà là chính em. Người thứ hai là Mẹ em và người thứ ba là em gái em. Nếu có thể anh xin được làm người mà em yêu thương thôi.
- Sao lại thế hả anh?
Hắn vuốt mái tóc đen óng của Thảo rồi nói:
- Anh biết em yêu anh rất nhiều! Nhưng em à! Tình yêu nam nữ nào rồi cũng sẽ có những nỗi buồn, những hờn ghen, những khó khăn. Ai cũng sẽ có những sai lầm và không phải tình yêu nào cũng sẽ đủ bao dung để bỏ qua tất cả. Có những điều dù đã qua đi mà chúng ta vẫn không thể nào quên hết. Có một lúc nào đó ta không còn có thể sống bên nhau nữa, có một lúc nào đó tình yêu không còn như lúc ban đầu và sẽ ra đi, một tình yêu mất đi để rồi tình yêu khác lại đến. Tình mẹ con và tình thân trong gia đình thì lại không như vậy. Không có ai yêu thương em bằng mẹ của em, người mang nặng đẻ đau, lo lắng cho em suốt cả cuộc đời này, người mà dù cho em có như thế nào đi nữa vẫn sẽ yêu thương em. Khi tất cả thế giới quay lưng lại với em thì người có thể làm chỗ dựa vững chắc nhất không có ai ngoài chính bản thân em và những người thân của em. Em hãy nhớ rằng dù em có yêu anh nhiều đến thế nào đi nữa thì gia đình em vẫn là điều quan trọng nhất.
 T nhìn về phía xa xăm không nói gì. Có lẽ cô còn phải suy nghĩ về những điều mà Hắn nói. Tựa đầu vào vai nhau họ ngắm những chiếc lá vàng rơi.
- Đẹp quá phải không anh!
- ừh! Rất đẹp!
- Có bao giờ anh nghĩ những chiếc lá vàng này sẽ đi đâu khi nó không còn sự sống? Một cái chết?
- Chết ư! Không bao giờ là kết thúc em à. Mất đi để rồi những cái mới sẽ đến, cuộc sống lại vẫn tiếp tục dù cho điều gì có xảy ra đi nữa. Anh nghĩ dó không phải là cái chết mà đó là sự “Giải Thoát”. Hàng cây trút lá bước xa thế gian này, mang đi những vui buồn đi đến một nơi nào khác, và lại bắt đầu một cuộc sống mới với nhiều niềm vui hơn, với tình yêu thương nhiều hơn. Chỉ mong sao những lúc còn được sống hãy sống sao cho xứng đáng và có ý nghĩa!
- Lá cũng biết đến yêu thương!
- Cỏ cây cũng cần có nhau huống chi là con người! Cuộc sống này có lẽ còn quá nhiều những tính toán, những dối gian và lòng hận thù. Tình yêu con người dành cho nhau đôi lúc là vì cần ở nhau một điều gì đó và khiến cho tình yêu không còn như mong đợi. Yêu một người thì chỉ cần một lí do nhưng khi chia tay lại có quá nhiều lí do. Mà thôi! Hình như anh nói quá nhiều rồi thì phải.
- Từ bao giờ anh đã mang nhiều suy nghĩ như vậy. Em chưa nghĩ được nhiều như thế!
- Thế cũng tốt em à! Anh mong em cứ mãi hồn nhiên, thơ ngây như em của tháng ngày xưa kia!
- Em của tháng ngày xưa!
Hắn thầm nghĩ: “Dù thế nào đi nữa trong trái tim anh em vẫn luôn luôn là em của tháng ngày xưa, là Phương Nhi ngày nào vẫn ngự trị trong trái tim anh.”...
Kể cũng kì lạ. Hắn và Thảo hay đi lang thang trên những con phố HN bằng xe đạp hay ngồi bên nhau lặng im. Chiều Hồ Tây mùa Thu thật đẹp với biết bao cảm xúc trong trái tim mỗi người. Hắn mua cho Thảo một bó hoa hồng tiểu muội từ một người bán rong, loài hoa này thật sự không mấy  khi nhìn thấy trong những cửa hàng hoa đắt tiền. Có lẽ bởi vì vẻ ngoài không mấy rực rỡ của nó và nó cũng không có hương thơm ngào ngạt như các loài hoa khác. Thảo cầm lấy bó hoa xuýt xoa trông thật hạnh phúc rồi hỏi hắn:
- Em không hiểu vì sao lần nào anh cũng tặng cho em loài hoa này mà không phải là một loài hoa nào khác. Chắc hẳn loài hoa này đối với anh rất đặc biệt?
- Anh thấy nó rất giống em!
- Giống em ở điểm nào vậy anh?
- Em thử nghĩ đi! Nhìn kĩ nó em sẽ hiểu!
Không rực rỡ, không phô trương, rất đơn giản mà cũng rất nhỏ bé, đơn giản vì đó chỉ là một loài hoa rất đỗi bình thường. Trong trái tim Hắn Thảo luôn luôn giống như loài hoa đó.
- Em có lạnh không? Trời hôm nay lạnh hơn mọi ngày nhiều lắm! em mặc thêm áo khoác của anh đi.
- Em không lạnh đâu vì có anh ở gần bên em rồi!
Hắn mặc áo cho Thảo vì biết cô luôn như vậy
- Không lạnh nhưng nhìn thấy em như thế anh thấy trong tim băng giá hơn.
Hắn chợt nhớ tới cái ngày định mệnh khi Thảo đến thăm hắn. Nếu hôm đó cô không đến chắc có lẽ mọi chuyện đã khác. Cùng lúc ấy Hắn thấy thích một người con gái khác và cô ấy cũng yêu hắn. Hắn biết điều đó mỗi khi chợt nhìn thì Hắn lại thấy cô gái ấy đang trộm nhìn Hắn hay có hôm khi đi học về cô đi cùng Hắn và nói bâng quơ một vài câu. Cuộc sống là một chuỗi địnhh mệnh đã được an bài sẵn với những số phận của mỗi con người. Thảo đã đến và trong phút giây gặp lại biết bao kí ức tràn về trong tim hắn, những kí ức tưởng đã lãng quên theo năm tháng. Hắn biết mình đã yêu Thảo khi nhìn thấy Thảo chỉ mặc một chiếc áo trắng đồng phục khi ngoài trời thật giá lạnh. Hắn thấy trong tim nhói đau vì khi trời trở lạnh không ai ở bên nhắc em mặc áo lạnh vào kẻo bị ốm, không có ai kề bên lắng nghe những điều em muốn nói.
-         Anh đang suy nghĩ gì vậy? Anh thấy trời hôm nay nhiều mây không? Nếu muốn biến thành một cái gì đó thì anh muốn thành cái gì?
-         Sao em lại hỏi thế? Làm sao thành sự thật được!
-         Thì anh cứ nói đi!
-         Là một cơn Gió.
-         Gió ư? Vì sao?
-         Vì nếu là gió anh có thể bay đến khắp nơi, có thể đến những nơi mà anh muốn. Anh muốn là một cơn gió, một cơn gió sẽ luôn ở bên cạnh Mây, cùng mây đi đến chân trời góc biển.
-         Nếu thế thì em muốn là Mây. Gió mây sẽ luôn luôn bên  nhau không bao giờ xa cách.
“Đúng như thế! Gió và Mây luôn luôn ở bên nhau, mây theo gió đi khắp nơi, trải qua bao tháng năm vẫn không hề chia xa”- Hắn đã ước mơ điều này rất lâu chỉ có điều là Hắn không nói với Thảo lí do quan trọng nhất khiến cho Hắn muốn trở thành cơn gió là mỗi khi Thảo cần đến thì Hắn sẽ  bay đến bên Thảo thật nhanh .
-         Tối nay sinh nhật em, mình đi chơi anh nhé!
-         ừh! Anh cũng chưa nghĩ ra là tặng em cái gì nữa.
Hà Nội vào buổi tối thật tráng lệ. Hắn dẫn Thảo đi lang thang quanh bờ hồ, chợt nhìn thấy từ xa chợ đêm, hôm nay là những ngày cuối tuần và như thường lệ chợ đêm sẽ diễn ra. Hắn nắm tay Thảo và đi xem đồ trong chợ. Thảo rất thích những món đồ trẻ con, cô thích cả thú bông, thích ảnh những anh chàng ca sĩ Hàn Quốc, cô nhí nhảnh đi xem hết món đồ này rồi lại món đồ khác mà chẳng mua gì.
-         Em muốn anh mua tặng em gì nào! Gì cũng được vì hôm nay là ngày sinh nhật của em mà!
-         Em muốn anh chọn cho em cơ! Anh tìm cho em cái gì mà anh muốn tặng cho em nhất ấy!
Hắn chẳng biết chọn cái gì cả vì mỗi khi đi mua đồ đều nhờ chị gái xem giúp. Hắn nhìn Thảo và đến một cửa hàng bán kẹp tóc. Hắn chọn ra trong những chiếc kẹp tóc một chiếc kẹp tóc rất đáng yêu và kẹp lên tóc Thảo. Thảo cười thật hồn nhiền và nói cảm ơn. Trông đáng yêu đến kì lạ. Mái tóc đen huyền buộc đuôi gà phía sau trông tinh nghịch giờ trở nên dịu dàng đến kì lạ. Hắn thầm ước những phút giây hạnh phúc này sẽ trôi thật chậm để Hắn được sống thật trọn vẹn bên người con gái mà Hắn yêu thương. Chuông điện thoại reo lên, Hắn nghe máy. Tường Vi gọi điện cho Hắn và nói rằng cô đang sống rất tốt, thấy nhớ Hắn liền gọi điện hỏi thăm sức khỏe hắn. Hắn thấy rất vui vì nhận thấyTường Vi đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nên trong lòng nhẹ nhõm.
-         Ai vậy Anh? Ai mà khiến anh vui thế?
T hỏi Hắn khi Hắn vừa cúp máy.
- Một người bạn gái mà anh quen trong quãng thời gian xa em. Cô ấy đang ở nước ngoài gọi điện về hỏi thăm anh.
- Cô ấy tên gì? Là người như thế nào?
- Cô ấy tên làTường Vi , là một người con gái rất tốt và xinh đẹp nữa.
- Đẹp hơn em?
Hắn nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Thảo rồi nói đùa:
-         Có lẽ là thế!
T quay mặt đi và bước thật nhanh về phía trước. Hắn liền đuổi theo: “Con gái thật là lạ. Sao cứ phải hỏi những câu vô nghĩa như thế nhỉ!...”.
Hắn cũng không ngờ câu nói đùa của mình khiến cho Thảo giận đến thế, không nói năng gì, không nghe điện thoai. Hắn biết mình không nên nói như thế vì thật sự trong mắt Hắn Thảo luôn là người con gái duy nhất nên không có ai để mà so sánh đẹp hơn cả. Hắn không nghĩ ra cách nào để làm lành với Thảo liền gửi một bức thư xin lỗi Thảo và tặng thêm một bài thơ mà Hắn đã viết từ lâu cho T:
Cô bé học trò
Hoa phượng nở một mùa thi sắp đến
Ve gọi hè trong ánh nắng ban mai
Cô bé con của một thời để nhớ
Bâng khuâng gì nơi góc phố thân quen.
 
Còn nhớ không những trưa hè tan lớp
Em đi về xao xuyến cõi lòng ai!
Hay bâng quơ trên con đường thơ mộng
Cho nỗi buồn nhẹ nhàng với gió mây.
 
Tóc đen huyền, đuôi gà trông tinh nghịch
Giọt mưa buồn chẳng thể ướt gót chân,
Tà áo trắng nhẹ nhàng trong sương sớm
Để mơ về một giọt nắng tinh khôi.
 
ánh mắt thơ ngây mang nỗi buồn sâu trong sâu thẳm
Em có làm gì sao nỡ để suy tư?
Nụ cười trên môi chưa một lần thiếu vắng
Em đã dành, trọn tất cả cho anh.
 
Mỗi lần thấy anh, em luôn cười hạnh phúc
Chôn nỗi buồn sâu kín tận trong tim
Đã biết gì đâu! Ôi sao mang nhiều cay đắng!
Vẫn mỉm cười mang hạnh phúc cho anh.
 
Em yếu đuối thơ ngây tựa giọt nước
Nhưng nụ cười luôn can đảm trên môi
Em nhỏ bé, lạnh run tà áo trắng
Vẫn ấm lòng cho anh hết cô đơn.
 
Em chẳng nói yêu anh dù một lời đơn giản
Nhưng tâm hồn đã chỉ có riêng anh
Vì chỉ có bên anh, em mỉm cười rạng rỡ
Dù biết rằng mai phải cách xa nhau.
 
Tháng ngày qua quên sao được cô bé
Luôn chính mình trong những lúc bên anh
Em tinh nghịch nhưng tâm hồn đa cảm
Sáng rạng ngời vương vấn những thơ ngây.
 
Màu mực tím dễ thương tà áo trắng
Mang theo mùa hạnh phúc khắp muôn nơi
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe nắng xuân về gió muôn nơi.
 
Em lặng im đếm từng cánh hoa rơi
“Khẽ hỏi mây có bao giờ trở lại
Cho ước mong cho nỗi buồn dịu vợi”(st)
Dù xa rồi vẫn nhớ mái trường xưa.
 
Đừng nói với em có loài ve đang hát
Dẫu trong lòng băng giá vẫn chưa tan
Đừng nói rằng cơn mưa đang đứng khóc
Dù “mưa” về trong ánh  mắt thân thương.
 
Không nói yêu em như lòng anh mơ ước
Để em một mình trong nỗi nhớ không tên
Em thơ ngây như Mây trời theo Gió
Sao nỡ dành u ám tới cho Mây.
 
Mây ơi Mây, Gió kia giờ xa cách
Dù không về, đưa Mây mãi phiêu du
Nhưng mây ơi trong em còn hơi ấm
Anh trao Người trong những lúc cô đơn.

https://khoanglang89.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

      Permissions in this forum:
      Bạn không có quyền trả lời bài viết