Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89

NHẬN THIẾT KẾ WEBSITE/ SOFTWARE - LÀM ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP, ĐỒ ÁN CHUYÊN MÔN NGÀNH CÔNG NGHỆ THÔNG TIN


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Chương 14: Định mệnh!
 
Khi nhận được bức thư ấy Thảo dường như cũng đã hết giận. Thảo đã nghe điện thoại và hẹn gặp Hắn vào tối ngày mai. Tối ngày mai Hắn đã chuẩn bị đến gặp Thảo. Hắn biết tối nay thế nào cũng sẽ bị Thảo mắng nên đã mua hoa và chuẩn bị xin lỗi. Thế nhưng khi Hắn vừa đi ra cửa thì thấy một bà cụ bị ngất trên đường. Hắn vội vàng tìm cách đưa bà cụ đến bệnh viện và liên hệ với người nhà của bà. Thật may là bà cụ do đột quỵ nên ngất đi và đã qua khỏi. Hắn đợi cho tới khi người thân của bà đến rồi vội vã chạy tới ngay chỗ hẹn nhưng khi Hắn đến thì đã quá muộn. Đêm đến và trên đường chẳng còn bóng dáng ai. Hắn ngồi đó và chờ đợi vì biết rằng Thảo đã đến nhưng mình tới trễ. Hắn không gọi điện luôn vì có lẽ Thảo đã ngủ. Nhưng Hắn không hề biết Thảo vẫn đang thức và hết sức buồn vì Hắn đã không đến. Sáng sớm mai Hắn gọi điện cho Thảo và hẹn gặp cô. Giọng của Thảo nay sao bỗng nhiên trở nên khác lạ có lẽ vì giận hắn. Cuối cùng thì Thảo cũng đồng ý chiều mai sẽ gặp nhau. Đêm hôm đó rất muộn Thảo gọi cho Hắn và hỏi những điều rất kì lạ:
-         Anh có còn yêu em như trước kia không?
Hắn ngạc nhiên vì câu hỏi quá bất ngờ ấy:
-         Em sao vậy? Sao lại hỏi thế?
T lại hỏi tiếp:
- Có bao giờ Anh sẽ rời xa em không?
Chưa bao giờ Thảo nói những lời nói như thế với hắn.
-         Hôm nay em có chuyện gì sao? Hãy nói cho anh biết sao em lại hỏi như thế!
-         Thì anh cứ trả lời em đi. Có khi nào anh muốn rời xa em không?
Hắn ngẩn người vì câu hỏi kì lạ ấy nhưng vẫn suy nghĩ rồi trả lời:
-         Có! Anh sẽ rời xa em khi anh thấy điều đó là cần thiết. ở đầu dây bên kia Thảo nói giọng thổn thức:
-  Em hiểu rồi!
Vừa nói xong cô liền cúp máy. Hắn cố gắng gọi lại nhưng Thảo không nghe máy. Hắn thấy có điều gì đó rất lạ sắp diễn ra nhưng vẫn cứ nghĩ Thảo đang bực mình thôi mấy hôm là hết. Con gái ai mà chẳng vậy. Hắn vẫn  chưa kịp nói với Thảo khi nào Hắn thấy cần thiết phải rời xa T. Hắn sẽ xa rời Thảo giống như trước kia Hắn đã một lần để Thảo lại và ra đi. Hắn sẽ rời xa người mà mình yêu thương khi Hắn không thể mang lại cho người ấy một cuộc sống thật tốt, khi bên Hắn đã quá nhiều những nỗi buồn đau, khi mà Thảo không còn cần đến Hắn nữa, khi mà Thảo tìm thấy một niềm hạnh phúc nào lớn hơn những gì mà Hắn có thể mang đến cho Thảo, Hắn sẽ không ngăn Thảo đi đến với nơi nào mà cô cảm thấy hạnh phúc thật sự vì với Hắn chỉ cần Thảo thấy vui là Hắn cũng thấy hạnh phúc dù cho người mang lại niềm hạnh phúc ấy không phải là hắn. Nhưng sẽ không bao giờ Hắn hết yêu Thảo dù cho không còn ở bên nhau, Hắn sẽ chỉ hết yêu Thảo khi trái tim Hắn không còn đập nữa. Hắn đã nhiều lần nhìn hạnh phúc vụt qua, với Hắn những tình yêu thật đẹp mang đến cho Hắn những niềm hạnh phúc dù chỉ là những niềm vui, niềm hạnh phúc dở dang. Hắn vẫn rất vui vì mình đã làm được tất cả những gì có thể cho những người mà Hắn yêu thương dù cho Hắn sẽ không có hạnh phúc. Những người con gái mà Hắn yêu đều yêu Hắn với tình yêu thật lòng, Hắn vẫn có thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh dù cho mãi đến 24 tuổi Hắn mới có một người bạn gái đầu tiên. Có nhiều lúc Hắn thầm khóc trong đêm: “Vì sao yêu nhau lại không đến được bên nhau? Vì sao hạnh phúc đến với tôi lại chỉ là những niềm hạnh phúc không trọn vẹn?”... Nhưng rồi Hắn hiểu được một điều. Đó là một thứ mà người ta gọi là Định Mệnh. Có những thứ không phải cứ cố gắng là được “Hạnh phúc nào tay nắm không được đều là mộng!”, nhưng nếu ta đã cố gắng làm tất cả những gì có thể mà không được thì sau này khi nhìn lại ta sẽ không hối tiếc. Hắn thấy mình vẫn rất hạnh phúc khi trải qua bao nhiêu cay đắng, khổ đau Hắn mới tìm thấy được hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà Hắn cảm thấy mình xứng đáng có được sau tất cả. Hắn biết yêu thương nhiều hơn, biết quí trọng những gì mình đang có, nâng niu từng kỉ niệm đẹp. Dù quá khứ với biết bao điều khổ đau, bao nhiêu nước mắt lặng câm, thế nhưng nếu được làm lại một lần nữa Hắn vẫn sẽ làm như vậy! Cuộc sống đã từng có lúc lấy đi của Hắn những thứ quan trọng nhất, lấy đi tất cả những gì mà Hắn có nhưng đã cho Hắn gặp Thảo, gặp người con gái mà Hắn yêu thương, và Thảo là một điều không thể thiếu trong trái tim hắn. Cuộc sống đôi khi phải chấp nhận đánh đổi để có được thứ mà mình muốn. Có khi phải mất đi những thứ quan trọng nhất để có được thứ mà thật sự không thể thiếu. Những thứ quan trọng nhất thật đáng quí, đáng trân trọng nhưng nếu mất đi ta sẽ tìm lại được một thứ đáng quí khác, những điều thật sự không thể thiếu trong tim ta thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được, ta cũng không thể sống thiếu đi nó...
Chiều mai Hắn đi đến chỗ hẹn thật sớm và không quên mua một bó hồng tiểu muội thật đẹp. Hắn mong Phương Nhi của Hắn khi nhìn thấy sẽ hết giận vì hôm qua Hắn không đến. Trời bắt đầu mưa to và Hắn vội vàng đi thật nhanh đến chỗ hẹn. Khi vừa đến thì Hắn Thảo đã đến đó từ trước. Dưới cơn mưa không có dù, Thảo đứng đó mặc cho cơn mưa tuôn xối xả làm cho cô lạnh run, những dòng nước chảy dài trên má. Hắn vội vàng chạy đến và đưa ô cho Thảo:
-         Sao em lại đứng thế này! Mưa to lắm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Thảo vẫn không nói gì và đứng yên. Hắn vội vàng xin lỗi:
- Anh xin lỗi vì tối qua anh đã đến muộn!
Thảo cầm lấy chiếc ô mà Hắn đưa cho cô, ném xuống đất và nói:
- Đến muộn hay không đến.
Hắn vội vàng nhặt chiếc ô lên và che mưa cho Thảo:
-         Anh có đến! Nhưng vì có việc quan trọng nên anh đã tới hơi trễ. Khi tới thì muộn quá rồi nên không gọi lại cho em.
- Có việc còn quan trọng hơn em sao?
- Thôi cho anh xin lỗi mà! Anh có mua hoa cho em nè. Đẹp không em?
Thảo không nhận và quay mặt đi chỗ khác:
- Em không thích!
Thảo chưa bao giờ giận Hắn và có tâm trạng buồn đến như vây. Hắn không biết nói sao liền ôm lấy Thảo và thầm nói:
- Anh biết lỗi rồi! Em hãy tha thứ cho anh nhé. Từ nay anh sẽ không như thế nữa!
- Anh không cần phải nói thêm gì nữa. Anh có biết hôm đó em đã chờ đợi anh như thế nào không? Anh nói đúng! Anh tới muộn và tới trễ thật rồi. Tất cả đã qua rồi! Từ lúc đó Em nhận ra mình không còn yêu anh như trước nữa. Em đã buồn vì những lời anh nói và đã định cho anh cơ hội để bù đắp suốt bao tháng ngày xa cách nhau, nhưng có lẽ anh không cần nữa rồi! Anh đi đi! Em không còn muốn gặp anh nữa!
Hắn thẫn thờ một hồi lâu rồi cười nói:
- Chắc là tiểu thư giận tôi quá nên nói không suy nghĩ rồi. Thôi để lúc khác ta nói chuyện tiếp nhe! Anh về đây. Chào em! Em cũng về đi trời mưa to lắm, anh để ô lại cho em.
Hắn đặt vào tay Thảo bó hoa rồi vội vã chạy đi. Hắn đi được một đoạn liền quay lại nhìn Thảo. Trong cơn mưa Hắn biết Thảo đang khóc, nước mắt hòa cùng những giọt mưa. Chưa bao giờ Thảo khóc trước mặt hắn, lúc nào khi gặp Hắn Thảo cũng luôn mỉm cười dù Hắn biết cô có những chuyện rất buồn, Thảo hôm nay thật khác so với Thảo mà Hắn biết. Hắn nghĩ có lẽ do bực tức nên Thảo nói ra những lời giận dỗi đó. Hắn có thể hiểu được ánh mắt của Thảo như muốn nói rằng cô yêu Hắn nhiều lắm và xin Hắn đừng đi. Hắn vẫn đứng đó quan sát Thảo một lúc lâu. Cô đứng khóc dưới mưa rồi bỗng chạy thật nhanh về nhà. Hắn muốn nói câu xin lỗi Thảo nhưng đôi chân không đuổi theo Thảo. Thảo chạy thật nhanh và không ngừng nói một điều gì đó. Cơn mưa khiến cho Hắn không nghe rõ. Câu mà Thảo nói rất nhiều là : “Em xin lỗi!”. Hắn đi theo Thảo cho tới khi nhìn thấy Thảo bước vào trong nhà:
- Đúng là Phương Nhi yêu quí của anh. Vừa đáng yêu lại vừa ngốc nghếch....
Mấy hôm sau Hắn nhắn tin cho Thảo và nghĩ rằng Thảo có lẽ đã không còn giận Hắn nữa:
- Bé yêu à! Đừng giận anh nữa nha! Chiều nay ở nơi mà anh và em hay ngồi bên nhau ấy. Nơi mà anh đã từng nói với em rằng dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ đợi em ở đây.
Hắn ngồi đó từ sớm, ngắm những áng mây trôi về phía xa xăm, những lúc nhìn những áng mây bay Hắn vẫn thường mơ về một mái ấm gia đình, một ước mơ chưa bao giờ phai nhạt trong trái tim hắn. Hắn còn nhớ có lần ngồi bên Thảo Hắn đã tặng cho Thảo một bài thơ mang tên “Ngôi nhà và trái tim”, có đoạn:
... Mong một mai khi mùa đông có đến
Anh trở về mang hơi ấm yêu thương
Tay trong tay ta cùng nhau  bước tới
Một ngôi nhà hai ước muốn chung đôi.
 
Anh sẽ chỉ cho em ngôi sao nào chất chứa
Trong những ngày, anh đã cách xa em
Dành cho em trong vô vàn nỗi nhớ
Hạnh phúc vỡ oà trong khoảnh khắc bên nhau.
 
Trong cơn mơ một ngày mai tươi sáng
Ta vẽ ngôi nhà nhỏ bé dễ thương kia
Em vẽ hai trái tim, anh vẽ một mái ấm
Mãi nguyên vẹn dù bão tố phong ba.
 
Hắn mỉm cười: “Một ngôi nhà. Hai trái tim!”. Hắn đặt bàn tay lên nơi gần trái tim mình, tháo chiếc dây chuyền luôn luôn trên cổ hắn. Có 2 chiếc nhẫn mà Hắn đã luôn muốn tặng cho Thảo- Người mà Hắn mong muốn sẽ cùng Hắn đi hết cuộc đời này. Hắn đã quyết định hôm nay sẽ tặng cho Thảo và nói rằng Hắn muốn cô sẽ là mẹ của các con hắn. Một lời nói mà suốt bao tháng ngày qua dù rất muốn nhưng chưa bao giờ Hắn nói được. Hắn cầm lấy đôi nhận và lòng hồi hộp chờ Thảo đến.
Thảo đã đến. Hắn nhận ra Thảo từ xa và cất tiếng gọi:
- Thảo à! Anh đây nè!
Không giống như những lần trước, Thảo không chạy thật nhanh đến bên Hắn với nụ cười rạng rỡ trên môi. Thảo bước thật chậm với đôi mắt u buồn.
- Em vẫn còn giận anh à! Đừng giận anh nữa mà! Anh mua hoa cho em nè! Tặng Thảo yêu dấu của Anh!
Thảo không đưa tay ra đón rồi xuýt xoa khen hoa đẹp như những lần trước mà chỉ nói:
- Mình chia tay đi!
Hắn đứng sững người và nhìn Thảo nói:
- Chắc anh nghe không rõ! Em có thể nhìn thẳng vào mắt anh và nói lại được không?
- Em không còn yêu anh nữa. Em có người khác rồi. Từ bây giờ anh không nên gặp em nữa.
Hắn biết trong tim Thảo không có người đàn ông nào khác ngoài hắn, cô cũng không có một người bạn trai nào cả. Hắn ôm lấy đôi vai của Thảo để hướng đôi mắt đang lảng tránh của Thảo đối diện với anh mắt hắn:
- Thảo à! Em đang đùa à! Chuyện này không đùa được đâu. Anh biết là em nói dối anh, em chưa từng yêu một người nào khác ngoài anh, trước kia cũng thế và giờ đây cũng vậy. Anh đã nói không bao chúng ta phải xa cách nhau dù chỉ một lần. Chúng ta phải vượt qua biết bao khó khăn, cách trở mới được sống bên nhau. Tại sao em lại có thể dễ dàng nói ra những lời đó. Anh không tin. Em đừng giận anh nữa! Anh biết là anh không tốt. Anh đã sai nhưng xin em hãy tha thứ cho anh được không?
Thảo đẩy bàn tay của Hắn ra xa rồi nói giọng cương quyết:
- Không phải là vì em giận anh đâu! Quãng thời gian 2 chúng ta xa cách nhau có lẽ chúng ta không còn hiểu được nhau nữa. Em xin lỗi nhưng đó là sự thật.
Hắn nhìn vào mắt Thảo và biết Thảo đang nói rất thật những gì mà Thảo đã suy nghĩ. ánh mắt đó rất cương quyết và thật vô tình. Hắn nghẹn ngào nói:
- Thảo à! Anh đã làm sai rất nhiều! Anh không tốt! Không ra gì cả! Nhưng anh mong em hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại được không? Một chút giận hờn đừng để đánh mất đi tất cả những gì mà rất khó khăn chúng ta mới có được. Không đáng đâu em à!
- Không! Đó là sự thật! Em cảm thấy hình bóng anh trong trái tim em đang phai nhạt dần. Em đã yêu một người khác, một người bạn thân đã luôn bên cạnh em, người luôn luôn chia sẻ với em những nỗi buồn. Đến bây giờ em mới nhận ra khi bên người đó em mới thật sự hạnh phúc, cậu ấy mang đến cho em cảm giác ấm áp, luôn luôn hòa thuận với mọi người chứ không lạnh lùng và băng giá như anh!
Khi nghe đến lạnh lùng và băng giá Hắn dường như đã hiểu ra. Dù Thảo nói dối về một người con trai mà cô ấy yêu nhưng khi đánh giá về Hắn thì đó là sự thật. Đôi lúc Hắn cũng nhận ra mình quá lạnh lùng và băng giá. Hắn ngước mặt lên trời khi nhận ra nước mắt đang rơi. Hắn không muốn Thảo thấy Hắn khóc. Thảo nhìn Hắn và nói:
- Anh hãy nhìn thẳng vào mắt em đi. Đó là sự thật!
- Anh hiểu rồi!
- Em xin lỗi! Em về đây. Tạm biệt anh và chúc cho anh sẽ gặp được người con gái khác tốt hơn em!
Thảo òa khóc và chạy thật nhanh về phía trước. Nước mắt nhạt nhòa và phía trước cô là dòng xe tấp nập. Có lẽ Thảo không để ý là mình đang chạy qua đường vì cô đang cố gắng lau nước mắt. Hắn đã đuổi theo và và hét lớn khi nhìn thấy một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cao về phía Thảo. Thảo đứng sững lại nhìn khi thấy chiếc xe đang lao về phía mình, tiếng còi inh tai và cô chỉ kịp nhắm mắt lại. Tiếng thắng xe gấp và một tiếng rầm thảm khốc vang lên. Thảo tưởng mình đã chết nhưng khi đó cô đã bị đẩy ra xa. Mãi cô mới có thể mở mắt ra. Cô biết mình vẫn còn sống. Mọi người xung quang đanh vây lấy cô và hỏi cô có sao không thì cô mới biết mình chưa chết. Thảo đứng lên và thật sự choáng váng khi nhìn thấy Hắn đang nằm phía sau cô. Đúng là Hắn. Hắn đã cố gắng đẩy Thảo về phía trước và cứu được Thảo. Toàn thân Hắn bê bết máu khi Hắn nằm dài trên đường. Thảo òa khóc và vội đến ôm chặt hắn. Máu thấm đỏ cá chiếc áo cô đang mặc. Cô vội vàng nắm lấy tay của hắn, nhưng một cánh tay của Hắn đã bị chiếc xe cán phải vì vươn ra đẩy Thảo về phía trước. Hắn nhìn Thảo cười:
- Em không sao chứ? Em có sao không?
Thảo vừa khóc vừa nói với hắn:
- Không! em không bị sao cả. Chỉ xây xát ngoài da một chút thôi. Anh có sao không?
- Vậy là tốt rồi. Anh đã cứu được em! Em không sao cả. Tốt quá! Thần chết muốn cướp em đi khỏi anh nhưng không ai có thể mang em rời xa anh. Thần chết không thể mang em đi vì anh yêu em hơn cả ông ấy!
Hắn cười rồi như chợt nhớ ra điều gì vội vàng đưa cánh tay còn lại vẫn nắm chặt đôi nhẫn, Hắn cố gắng đặt vào tay Thảo:
- Anh đã luôn mơ ước có một ngày được tự mình đeo nó cho em. Cho Người con gái mà anh muốn đi cùng suốt cả cuộc đời này, người mà anh muốn sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống. Và người con gái đó là em! Thảo à! Anh yêu em nhiều..iều ...lắ..ắ..ắm!
Hắn bất tỉnh trên vòng tay của Thảo. Thảo cứ thế ôm thật chặt Hắn và òa khóc...

https://khoanglang89.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

      Permissions in this forum:
      Bạn không có quyền trả lời bài viết