Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89

NHẬN THIẾT KẾ WEBSITE/ SOFTWARE - LÀM ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP, ĐỒ ÁN CHUYÊN MÔN NGÀNH CÔNG NGHỆ THÔNG TIN


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Chương 15: Hơn cả là tình yêu!
 
Hắn mở mắt ra. Xung quanh chỉ một mầu trắng toát: “Tôi đang ở đâu đây? Sao toàn thân tôi không thể nhúc nhích nổi thế này! Đau quá! ”. Hắn cố gắng gượng dậy khi không còn có một chút sức lực nào cả. Chiếc dây truyền dịch và những chiếc băng trắng buộc xung quanh đã khiến Hắn không thể dậy nổi. Bỗng có tiếng nói xóa tan sự im lặng đáng sợ.
- A! Anh đã tỉnh rồi! Hay quá! Tốt quá!
Thảo chạy đến bên Hắn và mỉm cười thật tươi, nhìn Hắn với một ánh mắt đầy yêu thương và hạnh phúc khi thấy Hắn đã tỉnh lại. Hắn mỉm cười và muốn đưa tay ra ôm lấy Thảo nhưng bỗng Hắn thấy trong tim mình nhói đau khi một cánh tay đã không còn nữa. Đầu óc Hắn thấy đau khi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, nhưng dường như tất cả rất mơ hồ. Hắn nhìn Thảo thật kĩ rồi hỏi:
- Em có sao không?
Thảo cầm lấy cánh tay còn lại của Hắn và cười:
- Em không sao! Có anh ở bên em thì em không bao giờ xảy ra chuyện gì cả! Hi hi...
Hắn mỉm cười thật vui, bỗng trong tâm trí Hắn xuất hiện ánh mắt ấy, giọng nói ấy lúc nói lời chia tay hắn. Tất cả sao khác quá! Lúc ấy Thảo không phải là Thảo bây giờ, không giống như Thảo trước kia. Hắn hỏi Thảo:
- Anh đã ở đây lâu chưa?
- Cũng gần được một tuần rồi. Anh khiến cho em và mọi người lo lắng chết đi được. May mà anh đã tỉnh lại.
- Mọi người!
- Bạn của Anh này. Chị gái, bố mẹ và cả Em nữa!
- Cám ơn em nhiều lắm!
- Sao lai cám ơn em! Thế anh định ra đi, bỏ lại em một mình hay sao mà lại làm thế? Lúc ấy em tưởng đã mất anh rồi chứ. Anh không sợ chết sao!
Nói rồi Thảo ôm lấy Hắn òa khóc. Hắn nói
- Chết à! Lúc đó anh không nghĩ được nhiều như thế! Anh cũng không nghĩ rằng cái chết là đáng sợ. Sợ hãi và buồn đau với anh có lẽ không còn cảm giác nữa vì nó đã quá nhiều rồi thì không còn cảm giác gì nữa. Mọi thứ sinh ra rồi một lúc nào đó sẽ phải tan biết, có được rồi cũng sẽ phải mất đi. Chết không có nghĩa là hết, không phải là một kết thúc. Biết đâu đó lại là một sự khởi đầu khác cho một cái mới. Cái chết là một con đường mà ai cũng sẽ phải đi qua một lần. Khi ánh sáng dần mất đi, bóng đêm bủa vây thì chúng ta sẽ thấy 1 bức màn vén lên và một con đường khác sẽ trải dài trước mắt. Một con đường với biết bao kí ức và kỉ niệm, với biết bao tháng ngày đã qua sẽ trở lại. Không còn cách xa, không còn cô đơn nữa và anh sẽ lại thấy Phương Nhi ngày xưa, người con gái mà anh rất yêu thương. Anh sẽ lại được sống lại một lần nữa những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Với anh thế là quá đủ!
- Sao anh nói gì lạ vậy! Phương Nhi là ai?
Thảo rất ngạc nhiên vì không hiểu Phương Nhi là ai. Hắn nhìn ra cửa sổ rồi nói:
- Là tất cả những gì mà anh có! Cô ấy đã không còn nữa rồi!
Thảo nghe không hiểu những gì mà Hắn nói. Có lẽ cô không thể nào biết được Phương Nhi chính là cô, là Thảo ngày xưa mà Hắn rất yêu thương. Giờ đây cô không còn như xưa, không còn là Phương Nhi ngày nào hồn nhiên và thơ ngây nữa, không còn thích mặc mầu áo trắng học sinh mà Hắn rất thích. Tất cả chỉ là kí ức xa xôi trong trái tim hắn...
Quãng thời gian nằm viện khiến Hắn hiểu ra được rất nhiều điều. Cuộc sống của một người bình thường khác hoàn toàn so với những người bị bệnh, những người đang đấu tranh từng giờ từng phút giữa sự sống và cái chết. Ai cũng mong ước được khỏe mạnh như bao người bình thường khác. Hắn cũng dần hiểu được cái cảm giác của những người sắp phải ra đi mãi mãi. Cái mà họ sợ không phải là cái chết, không phải là những nỗi đau thể xác mà họ đang phải gánh chịu mà họ sợ rằng trong cái khoảnh khắc cuối cùng họ không được nhìn thấy những người mà mình thân yêu một lần cuối. Họ nuối tiếc về những điều còn đang dang dở, về những ước mơ đã mãi mãi không bao giờ có thể trở thành sự thật hay thấy lo lắng không biết những người mình thân yêu sẽ ra sao nếu không có mình chăm sóc. Đáng lẽ rằng họ đã có thể biết yêu thương nhiều hơn một chút, nói chuyện và giúp đỡ những người xung quanh nhiều hơn một chút, quan tâm chăm sóc cho gia đình nhiều hơn một chút, biết vui chơi với những người thân và chăm sóc cho mình nhiều hơn một chút, tất cả chỉ là một chút, một chút mà sao lại khó đến vậy. Ai cũng có thể làm nhiều hơn một chút đó nhưng tại sao lại không làm dù đã có cơ hội. Nhưng giờ đây có lẽ không còn đủ thời gian để làm được tất cả những gì họ muốn nữa. Ai đó trong số họ sẽ may mắn là còn một chút thời gian ngắn ngủi để cố gắng thu xếp những gì mà họ còn chưa an tâm, làm những gì trong lúc vẫn còn có thể. Họ sống mà không biết ngày mai, một ngày nào đó, mà cũng có thể là ngay bây giờ họ sẽ không còn trên cõi đời này nữa. Không một ai trên đời này biết được ngày mai sẽ ra sao, chỉ có ngay phút giây này đây là tất cả những gì mà chúng ta có và có thể làm được.
Hắn có quen với một người, một người mắc phải bệnh ung thư và không còn sống được lâu nữa. Ông ta hơn Hắn rất nhiều tuổi. Ông ta thường hay ngồi lặng yên và quan sát. Lúc thì quan sát những con người xung quanh khu vườn ở bệnh viện, lúc thì ngắm những bông hoa mới nở, hay lặng im nhìn ngắm bầu trời. Có lẽ ông cũng có một nét sở thích giống với hắn. Hai người làm quen và cùng nhau ngồi ngắm nhìn cuộc sống và ông đã giúp cho Hắn nhận ra được rất nhiều điều. Hắn thấy ông ấy là một người rất đặc biệt. Có lần khi ngồi ngắm những áng mây ông đã hỏi hắn:
- Cậu bé! Cậu có biết thế nào là hạnh phúc không?
- Hạnh phúc! Mỗi người đều có một niềm hạnh phúc riêng. Hạnh phúc là thực hiện được những ước mơ của mình, là được sống giữa tình yêu thương, có một gia đình hạnh phúc. Hạnh phúc là một điều gì đó mà chúng ta luôn ao ước.
- Cậu không còn bé nhưng chưa hẳn đã là trưởng thành! Chỉ lớn thôi!
Ông nhìn Hắn cười và nói tiếp:
- Đó là một câu hỏi hơi bất ngờ và cũng thật sự không bao giờ có một đáp án nào là chính xác cả! Tôi đã đi tìm nó, ao ước nó, thế nhưng cho đến bây giờ tôi mới hiểu được hạnh phúc của mình là gì. Cậu nói đúng! Hạnh phúc là có một gia đình thật sự. Trên đời này có rất nhiều niềm hạnh phúc nhưng sẽ không có niềm hạnh phúc nào lớn bằng niềm hạnh phúc gia đình cả! Nhưng có lẽ hạnh phúc không xa xôi như cậu nghĩ đâu. Hạnh phúc thật sự đơn giản và cũng rất gần.
Ông lão vẫn ngước nhìn những đám mây rồi chậm dãi nói:
- Hạnh phúc là nhìn những đứa trẻ đang hồn nhiên nô đùa cùng với bạn bè. Hạnh phúc là nhìn thấy những nụ hoa hé nở. Hạnh phúc là mỗi sớm mai thức dậy, khi ánh nắng luồn qua những khe cửa vào phòng thì ta biết rằng một ngày mới đã đến và ta lại có thêm một ngày nữa để sống, để yêu thương nhiều hơn, để cố gắng vươn tới thật gần ước mơ như cậu nói. Hạnh phúc không chỉ là những nụ cười mà có cả nước mắt và nỗi đau. Hạnh phúc là ngồi bên nhau, cùng nhau nhìn về một hướng. Hạnh phúc là được sống khỏe mạnh như những người bình thường khác. Hạnh phúc là biết rằng ở nơi đâu đó có ai đang chờ mình, lo lắng cho mình khi đi làm về trễ đã ăn uống gì chưa. Hạnh phúc là khi một ai đó đang sống trong nỗi buồn, trong cô đơn và chợt nhớ tới mình. Hạnh phúc là một lời động viên thăm hỏi của những người bạn lâu không gặp nhưng vẫn còn nhớ tới mình. Hạnh phúc có thể là nhìn thấy ai đó đang sống trong hạnh phúc và tin rằng sẽ có lúc mình được như thế. Hạnh phúc thật quá nhiều phải không! Và tôi biết ai cũng có thể làm được. Đơn giản nhưng mãnh liệt, tưởng như xa xôi mà lại quá thân quen.
Hắn lặng im suy nghĩ về những gì mà ông nói. Hắn biết mình chưa thể nào hiểu hết được những điều mà ông ta nói:
- Vâng ạ! Suy nghĩ của cháu còn nông cạn quá!
- Không đâu! Tôi biết cậu vẫn còn trẻ. Có những điều phải trải qua mới hiểu được hết, cũng có những điều mà ta phải học và suy nghĩ vì cuộc đời này không đủ cho mỗi chúng ta trải qua hết tất cả. Nó cũng chỉ vừa đủ cho những ai đó biết yêu thương và trân trọng nó! Với một người không còn sống được bao lâu như tôi thì không còn mơ ước một điều gì xa xôi nữa, vật chất cho dù có nhiều đến thế nào đi nữa rồi cũng sẽ trở thành hư vô, yêu thương dù ít sẽ vẫn còn lại mãi mãi. Tôi chỉ tiếc mình không nhận ra được những điều này sớm hơn. Hạnh phúc với tôi giờ là sống sao cho thật trọn vẹn những giây khi vẫn còn có thể. Còn sống là còn phải cố gắng! Cậu hãy nhìn những áng mây kia đi, có ai đó đã ví hạnh phúc lang thang như mây. Không sai! Tôi đã có lúc sống và chạy đuổi theo nó, cố gắng với tới những ước mơ xa vời để rồi khi đã mỏi mệt mới nhận ra nó quá xa, càng với tới càng nhận ra không thể nào có được. Bởi vì một lẽ, nó không thuộc về mình!
Hắn nhìn sang và thấy ông đang khóc, những giọt nước mắt lăn trên đôi má già nua. Hắn thấy có những người thật sự giầu có. Họ giầu hơn ai hết với một tâm hồn cao thượng và bao dung sâu sắc. Người giầu có không phải là người có nhiều nhất mà là người cần ít nhất. Ông lão lau nước mắt và quay sang hỏi hắn:
- Tôi thấy cậu là một người rất hạnh phúc đấy!
- Cháu ư!
- Tôi thấy cô bé hay đưa cậu ra vườn hoa này và luôn chăm sóc cho cậu. Cô ấy có lẽ rất hiền và có một nụ cười chân thật. Nhưng điều mà tôi thấy tuyệt vời nhất ở cô ấy là cô ấy luôn luôn mỉm cười thật tươi khi gặp cậu dù đôi lúc tôi thấy cô ấy từ xa quan sát cậu và đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng rồi lại gạt nước mắt thật mau và tiếp tục mỉm cười. Nụ cười trong những khoảnh khắc như vậy không phải ai cũng có thể làm được, phải có một sức mạnh và ý chí hơn người khác mới có được. Tôi để ý chỉ có lúc bên cậu cô ấy mới cười và cười hạnh phúc lắm! Một ánh mắt buồn nhưng luôn chất chứa những yêu thương và hi vọng. Cô ấy luôn bên cậu như thế này thì thật sự là một điều may mắn mà không phải ai cũng có được đâu. Hãy biết trân trọng những điều mà mình đang có cậu bé à!
- Vâng!
Hắn nhìn về phía chân trời. Không hiểu vì sao người ta lại gọi đó là chân trời. Những áng mây vẫn cứ theo gió trôi, trôi mãi về phương xa. Hắn thầm nghĩ: “Lẽ nào hạnh phúc cũng như mây, trôi đi mãi không bao giờ trở lại!...”.
Trước khi ra viện Hắn có gặp ông lão một lần cuối.
- Cậu khỏe rồi hả? ở trong khá lâu chắc nhớ mọi người lắm. Tôi khao khát được sống một cuộc sống bình thường như mọi người lắm, nhưng thời gian không còn nhiều nữa rồi. Người thân thì ít và tôi cũng cố gắng giấu mọi người. Rồi mọi chuyện sẽ qua như những gì nó định trước, tôi muốn một mình đi nốt quãng đường còn lại chứ không để một ai phải buồn cả. Họ xứng đáng được sống tốt hơn và nhận những niềm vui chứ không phải là những nỗi đau mất mát. Có những thứ nên giấu có lẽ tốt hơn phải không? Cái chết cũng đâu có đáng sợ đâu. Tôi cũng tin đó là kết thúc cho một sự bắt đầu mới. Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại cuộc sống với những điều mới mẻ cả!  Hạnh phúc có lẽ chưa đến, có thể muộn màng nhưng nó chắc chắn sẽ đến với những ai chờ đợi và biết quí trọng nó. Chúc may mắn! Cố lên nhé! Tạm biệt người bạn trẻ!...
Hắn ra viện và tập làm quen với một cuộc sống mới với một cánh tay bị mất. Hắn không muốn có một đôi tay giả trên cơ thể mình. Thảo đến chăm sóc Hắn thường xuyên hơn nhưng cũng không thể nào làm cho Hắn trở nên vui vẻ như trước. Những ánh mắt người xung quanh nhìn Hắn thật khác, có những việc mà Hắn không thể tự mình làm nổi. Những lúc đó Hắn thấy mình thật vô dụng. Hắn trở nên cau có và hay nổi giận vô cớ với Thảo dù cho Thảo không làm gì sai cả. Có lúc Hắn lớn tiếng với Thảo nhưng Thảo không nói gì cả, vẫn chăm sóc Hắn rất tốt. Hắn hay suy nghĩ về những điều khi chia tay Thảo đã nói với hắn: “Cậu ấy sôi nổi, ấm áp chứ không lạnh lùng và băng giá như anh... Ta chia tay đi... Anh đừng đến gặp em nữa!...”. Hắn vốn đã ít nói giờ thì dường như không nói gì nữa. Thảo càng cố gắng quan tâm tới hắn, chăm sóc cho Hắn tốt hơn thì càng khiến cho Hắn thêm nặng lòng. Kể từ lúc trở về nhà Hắn đã có một suy nghĩ là Thảo đang thương hại mình, vì Hắn đã không còn một cánh tay nên Thảo ở bên Hắn để trả ơn. Cứ mỗi khi Thảo làm gì cho Hắn thì Hắn lại đẩy tay Thảo ra và nói: “Anh làm được. Em cứ để anh tự làm.”. Trước giờ Hắn không nói nặng một tiếng với Thảo mà giờ đây có lúc Hắn bảo Thảo về đi Hắn không cần ai chăm sóc cả. Thảo không về mà đừng trước cửa cả đêm. Thảo biết lòng kiêu hãnh của Hắn đã tổn thương rất nhiều sau vụ tai nạn nên chấp nhận tất cả. Hắn vẫn đến những nơi mà trước kia Hắn và Thảo hay đi. Nhìn cuộc sống và suy nghĩ. Hắn thấy thương Thảo vô cùng, những lúc nói nặng lời với Thảo xong trái tim Hắn như quặn thắt vì đau đớn, Hắn muốn ứa nước mắt nhưng không muốn Thảo biết nên không cho Thảo chăm sóc hắn. Từ khi chăm sóc cho Hắn Thảo đã trở nên gầy hẳn đi, lúc nào có thời gian sau khi học là chạy đến bên Hắn và giặt giũ cơm nước cho hắn. Đã có lúc Hắn mơ ước những điều này nhưng không phải trong hoàn cảnh như thế. Đã lâu Thảo không mua một bộ quần áo mới cho mình, không chăm sóc cho bản thân, tóc lâu rồi không đi cắt, trông Thảo già đi rất nhiều. Hắn thấy lòng đau như cắt. Hắn lo cho tương lai của Thảo và chính mình. Hắn không thể chăm sóc cho Thảo như trước kia Hắn từng hứa, không thể bù đắp cho Thảo những tháng ngày thiếu đi sự quan tâm của bố trước kia. Không có cha, không có đủ sự quan tâm chăm sóc của gia đình, Thảo đã khổ quá nhiều rồi và Hắn thật sự không muốn cuộc đời Thảo vì Hắn mà chịu thêm thiệt thòi nữa. Lại một lần nữa Hắn biết mình phải ra đi, xa rời người con gái mà Hắn không thể thiếu đi trong cuộc đời, nhưng Hắn vẫn phải làm điều tưởng chừng như không thể ấy. Trước khi ra đi Hắn muốn đi chơi với Thảo lần cuối. Hắn chọn một hôm trời mưa không to lắm và đưa Thảo đi lang thang nơi những con đường mà hai người vẫn đi bên nhau. Đến nơi mà Hắn hay ngồi tựa vai Thảo Hắn bảo với Thảo là muốn tắm mưa. Thảo cười và cùng tắm mưa với hắn. Trong cơn mưa Hắn thấy Thảo đang cười rất hạnh phúc. Hắn muốn nói trăm ngàn lần rằng mình yêu Thảo rất nhiều nhưng không hiểu vì sao không nói ra được. Hắn đã cố tình chọn một ngày mưa để đi chơi vì Hắn muốn được khóc, khóc bên người con gái mà mình yêu thương nhất và không muốn cho một ai thấy mình khóc kể cả Thảo. Hắn khóc dưới cơn mưa, trong cơn mưa Thảo cũng không biết là Hắn đang khóc. Nước mắt hòa tan với những giọt mưa trắng xóa...
Hắn ra đi và trước khi đi liền nhờ Nhím mang bức thư đến cho Thảo:
 
Thảo yêu dấu!
Anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa vì anh không biết bao giờ là khởi đầu và bao giờ là kết thúc trong tình yêu của hai ta. Một khởi đầu không biết trước và có lẽ không bao giờ là kết thúc. Anh đã suy nghĩ thật nhiều trong thời gian qua và anh đã quyết định một điều dù thật sự anh trăm ngàn lần không muốn!
Kể từ khi anh  mất đi cánh tay em đã ở bên anh và chăm sóc cho anh thật nhiều và anh thật sự rất hạnh phúc. Dù những tháng ngày đó anh luôn cáu giận vô cớ với em nhưng em không hề để ý mà vẫn quan tâm đến anh từng giây từng phút. Anh biết đó mới thật sự là Em! Đã lâu rồi em không quan tâm đến chính bản thân mình mà chỉ lo cho anh thôi. Em không đi làm tóc, không đi mua sắm hay đơn giản là đi đến đâu mà em thích, ngoài thời gian đi học thì em lại đến bên anh, chăm sóc anh. Đã lâu rồi anh không thấy em mặc một bộ quần áo mới nào! Anh không mang lại cho em được những điều tốt đẹp như anh từng nghĩ. Hết nhung nhớ, cô đơn và rồi lại xa cách. Anh phải làm sao đây khi ngay đến người con gái mà anh yêu thương anh cũng không làm được một điều gì cả. Anh thật sự muốn nói với em: Anh xin lỗi em!
Trước kia anh luôn tin rằng sau khi đã qua quãng thời gian xa cách nhau, ngày anh trở về sẽ nói với em anh yêu em rất nhiều và chúng ta sẽ không bao giờ phải xa cách nhau dù chỉ một lần. Thế nhưng giờ đây người muốn ra đi lại là anh. Anh không đủ tư cách để có thể nói với em anh yêu em, cũng không dám mong là sẽ được em tha thứ! Những lúc bên em anh nhận ra em còn tuyệt vời hơn cả trong giấc mơ anh đã từng mơ ước, nhưng rồi anh cũng hiểu ra mình chỉ là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, không phải là một giấc mơ,  không phải là một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích giống như bao cô gái mơ ước. Không phải là một bóng hình trong mộng của em. Vì anh biết anh mãi mãi vẫn là anh!
Em biết không khi em nói chúng ta chia tay anh không tin đó là sự thật vì ngoài anh ra em chưa từng yêu một ai khác! Anh biết em nói dối anh. Anh còn nhớ trước kia khi hai ta giận nhau vẫn ngồi bên nhau cùng nhau ghi những lỗi lầm, những điều không vừa ý của của đối phương ra giấy. Và thật vui vì lần nào em cũng kể ra rất nhiều lỗi của anh và bắt anh phải xin lỗi em bằng một câu như “Thảo đẹp nhất!. Thảo đáng yêu quá! Thảo xinh đẹp nhất trên đời!...” với mỗi một lỗi mà em ghi ra. Lần nào anh cũng không cho em xem tờ giấy mà anh ghi và chấp nhận nói rất nhiều câu khen em đẹp. Anh rất muốn nói với em rằng em rất đẹp nên anh không ngần ngại mà nói với em thật nhiều. Nhưng có lẽ em không hề biết rằng tờ giấy mà anh ghi không có một câu nào khác ngoài một câu “Xin lỗi em! Anh yêu em rất nhiều Thảo à!”. Anh không thể nào có thể giận em được vì mỗi lúc nhìn thấy em anh luôn luôn rất hạnh phúc. Em có biết vì sao anh anh hay tặng em hoa hồng tiểu muội chứ không phải là bất kì một loài hoa nào khác. Có lúc em hỏi anh rất thích loài hoa nhỏ bé này vì sao? Anh không nói gì mà chỉ cười có lúc em sẽ hiểu. Nhưng rồi anh cũng chưa nói cho em biết vì sao anh lại rất thích loài hoa rất đỗi bình thường này. Anh biết đó là một loài hoa không rực rỡ, không nổi trội giữa muôn vàn loài hoa khác. Nó không phải là đẹp nhất nhưng trong đôi mắt anh không có một loài hoa nào khác thay thế được! Nhỏ bé, đơn giản không cầu kì và tinh khiết, đó là những gì anh nhìn thấy ở những bông hoa bé nhỏ đó. Cũng giống như em trong trái tim anh, em không phải là một người con gái tốt nhất, đẹp nhất hay giỏi nhất trong những người mà anh đã gặp. Chắc có lẽ em đã từng hỏi vì sao anh yêu em, một người con gái bình thường và giản dị. Câu trả lời là anh yêu em với lí do như em yêu anh thôi, cái mà anh cần là một tình yêu đẹp chứ không phải là một người yêu đẹp! Có những thứ không cần một lí do nào cả em à! Tình yêu của hai ta cũng như vậy. Đó là một tình yêu đẹp phải không em? Mỗi khi cô đơn một mình anh lại nhớ về những kỉ niệm đẹp và tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi. Và rồi khi chúng ta hiểu lầm nhau, em buồn anh vì anh không yêu em như những người khác, không làm những gì mà những đôi tình nhân yêu nhau họ hay làm. Không mỗi ngày gọi điện hỏi thăm em, nói chuyện dài lê thê đến cả tiếng đồng hồ. Không hay dẫn em đi đến những buổi tiệc cùng bạn bè. Mỗi khi ngồi bên em anh lại chỉ biết im lặng. Không nói với em những lời yêu nồng nàn hoa mỹ như bao chàng trai khác thường làm, anh lại chỉ nói với em những gì khô cứng,  những điều mà có lẽ em không muốn nghe vì có lẽ những gì mà anh muốn em hiểu không hợp với người con gái thơ ngây trong sáng như em. Khi em buồn phải khóc thì anh lại không bảo em đừng khóc. Khi em hỏi anh tình yêu với anh có phải là quan trọng nhất không thì anh đã trả lời là không! Nếu được gặp lại em một lần nữa thì anh sẽ nói với em câu trả lời cho những gì không giống ai của anh: Anh không gọi điện cho em hằng ngày vì anh biết nếu ngày nào ta cũng gặp nhau, cũng nói với nhau  những điều mà thật sự có lẽ không cần thiết phải nói qua điện thoại, anh muốn lắng nghe giọng em nói khi ngồi bên em thật gần, nhìn thấy em nói cười chứ không phải vì anh muốn nghe giọng của em qua điện thoại, với số tiền điện thoại đó có lẽ ta sẽ làm được một điều gì đó có ích hơn như mua cho ba mẹ, cho những người thân yêu một món quà hay đơn giản là anh sẽ mua cho em thật nhiều quà vặt. Anh thấy như thế là tốt hơn phải không em! Anh cũng không hề muốn đến thường xuyên đi dự tiệc cùng bạn bè vì anh muốn dành thời gian bên em nhiều hơn, dành thời gian để làm những công việc còn chưa hoàn thành, và nếu có thể thì mỗi lúc đi làm về anh sẽ không đi uống bia với bạn đồng nghiệp mà chạy về thật nhanh bên em, ăn những món ăn do em làm.  Với anh đó mới là hạnh phúc thật sự! Em biết vì sao khi bên em anh lại không tâm sự với em thật nhiều, nói với em những lời ngọt ngào không? Mỗi lúc bên em thật sự anh thấy vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà anh muốn in sâu trong tâm trí của anh để những lúc buồn, những lúc cô đơn chỉ cần anh nhớ về em, nhớ về những khoảnh khắc đó anh sẽ mỉm cười và bước tiếp. Nơi yên bình nhất là nơi nhiều yêu thương nhất. Anh nhận ra điều đó khi bên em và anh yêu cái cảm giác bình yên đó. Tuy không nói ra thật nhiều nhưng đôi khi đâu cần phải nói ra mà chỉ cần hai ta cùng nhau nhìn về một hướng, kề vai nhau thì anh tin hai trái tim đang tràn đầy những hạnh phúc, hạnh phúc thật sự chứ không phải chỉ là những lời nói để rồi nói xong rồi lại quên. Những gì anh nói với em không được ngọt ngào và có đôi lúc thật khó nghe nhưng đó là tất cả những gì anh muốn nói với em. Đơn giản anh chỉ muốn em sống tốt hơn, để những gì anh thấy em không đúng sau này em sẽ không lặp lại thêm một lần nữa. Khi em khóc anh không bảo em đừng khóc? Dù anh không muốn em phải khóc nhưng em à! Nước mắt nào cũng có ý nghĩa của nó. Khóc đi để rồi biết trái tim ta vẫn còn những cảm xúc, khóc cho với bớt những nỗi đau, khóc để rồi sau những giọt nước mắt ấy em sẽ trưởng thành hơn, sẽ mỉm cười và bước tiếp con đường còn rất dài phía trước. Chứ không phải là chôn giấu những nỗi đau, muốn khóc mà không thể khóc như anh đã từng làm. Anh không có quyền được khóc, không có quyền được hối tiếc về những gì mình đã làm, không được phép quay lưng lại vì bên cạnh anh lúc trước không có một ai, phía sau lưng anh không còn đường để quay lại, anh không có một mái ấm gia đình để có thể quay về tìm một chút an ủi, một chút hi vọng. Nhưng em thì khác! Em có mẹ, có cái Linh và còn có cả anh luôn bên em nữa. Em vẫn có thể tự tin và nói rằng mình là người thật sự hạnh phúc. Em có thể khóc, thể ngã gục trước  những nỗi đau, những thất bại trong đời vì em là con gái, vì em có những người thân yêu luôn ở bên em, mong cho em hạnh phúc. Nhưng sau những nỗi đau đó em phải tự mình đứng dậy và tiếp tục sống thật tốt. Không ai khác ngoài chính bản thân mình mới có thể giúp mình đứng đậy. Anh có thể đỡ em lên khi em ngã nhưng nếu em không muốn đi tiếp thì anh cũng không thể bắt ép em. Quyền lựa chọn là của em! Vì anh muốn em tự mình trưởng thành, tự bước đi bằng chính nỗ lực và cố gắng của mình chứ không được dựa dẫm vào anh hay bất kì ai khác. Nếu anh không có bên em, không còn ai để em nương tựa thì sao đây khi những khó khăn đến bên em? Dù thật sự em cũng biết trên đời này có hai thứ mà anh sợ nhất là Mưa và Nước Mắt. Còn câu trả lời cuối cùng về điều gì là quan trọng nhất trong anh nữa! Anh đã không trả lời rằng đó là tình yêu như em mong muốn. Tình yêu với mọi người rất quan trọng nhưng cuộc sống này không chỉ có tình yêu! Cuộc sống của anh, của em còn rất nhiều thứ quan trọng nữa. Có những người, có những bộ phim thật tình cảm và lãng mạn. Sẵn sàng bỏ rơi tất cả, sẵn sàng mất đi những người thân yêu, quyết tâm sống chết vì tình yêu của mình. Đó là một niềm hạnh phúc, và là một tình yêu thật sự! Nhưng em à! Nếu ta không có một cuộc sống đầy đủ, không có thời gian dành cho yêu thương thì tình yêu đâu có thể tồn tại? Sống đâu có nghĩa chỉ biết yêu thương chính bản thân mình thôi! Còn rất nhiều điều mà ta phải cố gắng làm trong cuộc đời chứ không phải là dồn hết tất cả vào tình yêu, để rồi khi gặp khó khăn, khi nó ra đi sẽ mang theo tất cả. Hạnh phúc không phải là sống chết vì tình yêu, đâu phải là cùng nhau hạnh phúc mà không biết rằng hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của người khác. Vậy là ích kỉ! Anh có thể nói cho em biết tình yêu với anh là một thứ rất quan trọng nhưng còn hai thứ quan trọng hơn nữa là ý chí, và gia đình. Chúng ta sẽ không làm được một điều gì khi chúng ta không còn ý chí, những khó khăn dù là nhỏ nhất cũng sẽ khiến chúng ta đau khổ, khi đánh mất đi ý chí thì có lẽ anh không còn gì cả. Gia đình! Với mỗi chúng ta gia đình là tất cả. Không ai yêu thương em nhiều hơn tình yêu của mẹ, không ai bên em khi tất cả đã ra đi, khi mọi người đều quay lưng lại với em ngoài những người thân yêu đã luôn bên cạnh em. Tình yêu nào rồi cũng sẽ có những nỗi buồn, những sai lầm  nhưng tình yêu mà mẹ dành cho em luôn luôn là mãi mãi. Anh không muốn dậy em những triết lí về cuộc sống mà chỉ muốn em hiểu cho anh, hiểu cho những gì mà anh đã làm. Anh cũng không muốn mình trong mắt em quá bài vở, quá khô cứng nhưng thật sự anh muốn nói với em tất cả những điều đó. Có lần em đã hỏi nếu em chết thì anh có chết cùng em không. Anh đã không suy nghĩ mà trả lời với em rằng không! Em đã  rất buồn anh vì câu trả lời không suy nghĩ đó. Nhưng em à điều đó không cần phải suy nghĩ! Anh sẽ không chết cùng em dù khi em chết thì trái tim anh cũng đã chết, tâm hồn anh cũng theo em ra đi mãi mãi. Anh sẽ vẫn phải cố gắng sống cho đến giây phút cuối cùng vì anh còn phải chăm sóc cho những người thân của anh, chăm sóc cho mẹ em và cả cái Linh nữa. Mất em họ đã quá đau rồi và anh sẽ phải làm dịu những nỗi đau đó của họ phải không em? Và rồi khi gặp lại em nơi vĩnh hằng anh sẽ mỉm cười vì đã sống hết mình. Và hai ta sẽ bên nhau mãi mãi phải không em? Anh tin em sẽ hiểu được lòng anh!...
   Anh vẫn cũn nhớ cú những hụm anh đi uống bia quá nhiều cùng lũ bạn, có lần say bí tỉ cũn nụn ra cả nhà. Em khụng hề quỏt mắng hay núi nặng anh mà chỉ cố gắng dỡu anh vào phũng, lau mồ hụi và trờn mặt anh rồi chuẩn bị sẵn cả nước mơ để sáng mai khi anh thức dậy đó cú sẵn tụ chỏo cũn núng mà em đó chuẩn bị trước khi đi làm cùng dũng chữ nắn nút: “ Anh cố gắng ăn hết nhé. Quần áo em đó để sẵn trong nhà tắm rồi, anh tắm nhanh kẻo bị cảm. Sáng nay em phải đi làm. Hẹn gặp lại anh!”. Lúc đó thật sự anh cũng rất bất ngờ, anh cứ nghĩ rằng làm thế em sẽ rất giận và để mặc anh như trong phim anh vẫn thường hay xem. Em không hề la mắng vỡ em biết rằng cú những lỳc anh vẫn thường không thể kiềm chế mỡnh, em chỉ quan tõm rằng anh cú sao khụng. Mỗi lỳc anh núi khụng về nhà vỡ phải đi nhậu nhẹt thỡ em chỉ núi rằng em sẽ đợi anh về. Và chưa một lần nào anh về mà em ăn cơm trước. Anh không thể nào quên trong cơn say anh vẫn có thể cảm nhận bàn tay dịu dàng của em đang lau từng giọt mồ hôi trên má anh. Lúc đó anh thấy mỡnh thật tồi tệ vỡ đó để cho em phải lo lắng, nhưng hơn bao giờ hết anh thấy mỡnh vụ cựng hạnh phỳc. Anh muốn khúc nhưng không thể khóc được. Và cũng chưa một lần nào anh nói xin lỗi em về những hôm quá đà đó. Anh biết em không hề trách anh mà chỉ nói với anh rằng em có giận anh nhưng tỡnh yờu mà em dành cho anh cũn hơn thế, em luôn tin rằng anh sẽ vượt được qua những giai đoạn khó khăn bằng chính bản thân mỡnh. Anh cú thể nhận ra điều đó trong nụ cười mà em luôn dành cho anh. Với anh em là người luôn xuất hiện với nụ cười trên môi và ánh mắt dịu dàng. Dù đó cú lần khi chờ em đi làm về anh nghe một người đồng nghiệp của em nói với anh rằng em là người không hay nói và ít khi cười nhưng làm việc rất có trách nhiệm và luôn giúp đỡ người khác. Em đó  mang cho anh những thỏng ngày luụn ngập tràn những tiếng cười và những niềm hạnh phúc dù anh không biết rằng em đó phải trải qua những tháng ngày khó khăn trước kia một cách cô đơn. Anh xin lỗi! Dù em không hề thích xem bóng đá và lần nào xem cũng ngủ gật nhưng chưa bao giờ em để anh thức đêm xem bóng một mỡnh cả. Anh thấy thật hạnh phỳc vỡ biết mỗi khi quay đầu lại thỡ em luụn kề bờn anh. Những tháng ngày đó qua với biết bao niềm vui, nỗi khú khăn, vất vả nhưng thật sự rất vui vỡ khi chợt nghĩ lại anh thấy rằng khụng cú một phỳt giõy hạnh phỳc hay khổ đau nào mà không có em kề bên. Em là một người con gái mà ngay cả đến trong những giấc mơ anh cũng chưa từng nghĩ đến. Anh xin lỗi em! Có lẽ anh đó núi thật nhiều cõu xin lỗi dự muộn màng. Nhưng anh tin em sẽ tha thứ cho anh!
 Nhưng rồi anh đã quyết định ra đi, xa rời em. Anh biết khi vắng em cuộc đời với anh thiếu đi những niềm vui, niềm hạnh phúc vì khi vắng em anh thấy như thiếu đi chính mình. Em đã nói với anh một điều mà anh hiểu vì sao em lại nói ra lời chia tay đến dễ dàng như vậy dù biết hai chúng ta không thể sống thiếu nhau. Anh đã không mang đến cho em niềm vui, niềm hạnh phúc như em đã từng mong đợi. Em nói anh quá lạnh lùng và băng giá. Điều đó là sự thật em à! Nếu em hỏi anh muốn được làm cái gì nhất thì anh sẽ trả lời với em anh muốn là Gió. Ai cũng nói Gió lạnh lùng và vô tâm nhưng có lẽ không ai hiểu được nỗi lòng của Gió đâu em à! Nhiều lúc ngồi lặng im cô đơn một mình anh mới hiểu được Gió. Trong những lúc ấy em sẽ nhận ra một điều là không có ai ngoài bóng tối và những cơn Gió bên em. Ai cũng yêu tia nắng ấm áp, cũng yêu ánh sáng rực rỡ mà quên đi bóng tối u buồn, những cơn Gió lang thang. Trong bóng tối yên tĩnh có khi ta tìm thấy chính mình, tìm lại bản thân đã bị quên lãng, bóng tối không phải chỉ là một mầu đen u ám mà có những lúc anh thấy ánh sáng của bóng đêm đang soi sáng nơi tối tăm nhất trong tâm hồn của chính mình, làm sống lại những yêu thương tưởng chừng đã mất đi theo thời gian. Trong bóng đêm mọi người sẽ biết yêu thương nhau nhiều hơn, và mỗi khi bóng đêm về anh lại thấy lòng thật bình yên, anh sẽ lại nhìn thấy nụ cười của em rực rỡ hơn bao giờ hết, soi đường dẫn lối cho anh. Những cơn Gió lang thang như hiểu được nỗi lòng của ai đó, mang theo những ước mơ, những yêu thương và từng hơi ấm đến một người phương xa đang chờ đợi. Hơn ai hết Gió lại là người có nhiều tình cảm nhất phải không em? Chỉ có điều Gió vẫn mãi mãi là Gió! Gió không thể cố gắng trở nên ấm áp như tia nắng, cũng không thể dạt dào như sóng biển xô bờ, không thể bao dung ôm sóng vào lòng như đại dương bao la kia. Gió chỉ muốn được làm chính mình, làm những gì mà mình muốn dù cho không ai hiểu được lòng gió. Nhưng em có thấy rằng Gió với Mây luôn ở bên nhau không? Không bao giờ xa cách! Mây sẽ vẫn mãi đứng một nơi nếu cơn gió không đưa mây đi. Tình yêu Gió và Mây muôn đời vẫn thế. Không ồn ã, khoa trương mà vẫn nồng nàn sâu sắc. Em mãi là Mây trong trái tim anh. Dù cho thế nào đi nữa anh vẫn sẽ phải đi tiếp con đường mà mình đã chọn, cố gắng thực hiện những ước mơ còn dang dở. Anh sẽ không hối tiếc dù một lần vì anh đã làm tất cả những gì anh có thể! Anh sẽ xa em! Và thầm mong cho em sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương em thật lòng, một người nồng nàn, ấm áp và bao dung hơn anh. Nếu có thể thay đổi thì anh sẽ vẫn là một cơn gió lạnh lùng băng giá như em nghĩ! Vì anh chỉ muốn được làm chính mình, không phải là một hình bóng như trong giấc mơ của em hằng mơ, được sống với những gì mình mong muốn hay đơn giản là chính con người anh vẫn vậy! Anh không thể thay đổi chính mình cho phù hợp với mơ ước của em vì đó là lừa dối. Anh chưa bao giờ lừa dối em phải không? Anh yêu em không phải vì em là người tốt nhất, đẹp nhất vì rồi anh sẽ gặp một người đẹp hơn em, tốt hơn em. Anh yêu em vì em luôn là chính em là Phương Thảo mà anh biết và vì trong trái tim anh không có một ai khác ngoài em! Đừng đi tìm anh, cũng đừng buồn vì chúng ta không được ở bên nhau. Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại, nếu đôi ta là của nhau thì sẽ không có gì ngăn cách nổi phải không em? Cũng giống như em đã từng nói với anh: “Dù cho có hàng trăm, hàng ngàn lí do chia cách chúng ta thì chỉ cần một lí do hai chúng ta vẫn yêu nhau thì chúng ta sẽ vẫn bên nhau!”. Anh tin điều đó. Hãy tin rằng: “Dù cho anh không đến bên em khi quanh em đang ngập tràn những niềm vui niềm hạnh phúc. Thì vẫn xin được ở bên em khi tất cả ra đi!”. Anh sẽ vẫn đợi em và yêu em như những ngày đầu tiên, ở một nơi mà em biết anh luôn luôn ở đó! Tạm biệt em!
Thảo à! Anh quên chưa nói với em đủ một ngàn câu: “Anh yêu Em!” nhưng anh sẽ nói với em một câu khác: “Anh yêu em! Bây giờ và mãi mãi!”- Anh tin em sẽ hiểu cho lòng anh!...
 ..........

https://khoanglang89.forumvi.com

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Thảo đọc xong bức thư mà Nhím đưa cô đã khóc. Cô không khóc vì Hắn ra đi mà khóc vì hạnh phúc thật sự: “Anh à! Sao anh lại bỏ em! Anh đã hứa dù cho thế nào đi nữa thì anh sẽ không bao giờ rời xa em mà! Em muốn xin lỗi anh vì tất cả. Em không hiểu hết được lòng anh mà luôn trách tại sao anh không như những người yêu của chúng bạn em. Em sai rồi! Em vẫn chỉ muốn yêu cơn Gió lạnh lùng băng giá ấy thôi. Em không cần tia nắng ấm áp hay cuồng nhiệt gì cả mà chỉ muốn mãi mãi là Mây ở bên anh thôi!...”... Thảo đã khóc rất nhiều! Chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối đến thế! Cô chợt hiểu ra mình đã mất đi hạnh phúc thật sự vì quá ngây thơ. Cô đã không hiểu được những gì mà con người luôn cứng nhắc ấy cố gắng làm cho mình. Tất cả đã ra đi khi cô không biết quí trọng hạnh phúc của mình mà cứ mãi vẽ lên một bóng hình hư ảo không có thật. Hằng đêm những giọt nước mắt lăn trên bờ mi. Chỉ có gió và bóng tối vây quanh cô. Cảm giác thật đáng sợ và cô đã chỉ còn nhìn thấy một mầu u tối luôn quanh mình. Cô đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Bác sĩ bảo vì mắt cô vốn không tốt lại bị đả kích rất lớn, khóc quá nhiều nên mắt cô tạm thời không còn nhìn thấy nữa. Cần một thời gian để chữa trị...
Hắn đã quay lại với cuộc sống của mình mà không có Thảo bên cạnh. Lại một lần nữa hắn ra đi, mang theo những nỗi niềm về một miền cô đơn. Cuộc sống trôi qua trong lặng yên cho đến một ngày Hắn gặp lại Hoài Điệp. Khi biết tay Hắn mất đi cô rất buồn và thật sự cô muốn bù đắp cho Hắn:
- H à! Đã bao ngày tháng qua dù rất muốn nhưng thật sự  Hoài Điệp không thể nào quên đi những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi mà chúng ta đó từng có. Nếu như trước kia H cố gắng thêm một chút thì có lẽ Hoài Điệp đó cho H một cơ hội. Nhưng cũng không hiểu vì sao H lại ra đi mà không đợi Hoài Điệp như H đã từng nói
   - Thật sự H không nghĩ mình sẽ gặp lại Hoài Điệp . Khi nghe cậu nói sẽ cho tớ một cơ hội thì tớ cảm thấy có một cảm giác rất kì lạ. Vì đó là điều mà đã có lúc tớ rất mong chờ sẽ nghe cậu nói. Nhưng người mà cậu yêu thương thì sao?
   - Tớ đã chia tay với người ấy rồi!
   - Chẳng phải là cậu và người ấy rất yêu thương nhau sao?
   - Theo thời gian tớ mới nhận ra tình yêu đó không như những gì mình mong chờ. Ngày mà cậu đến cũng là lúc mà tớ mới biết đến những cảm giác được yêu thương thật sự vì trong lúc ấy tưởng chừng như tình yêu của tớ và người ấy đã không còn nữa. Nhưng rồi hình như sự xuất hiện của cậu đã làm cho tình yêu tưởng chừng đã chết đó lại trở về và bọn tớ lại bắt đầu lại từ đầu. Nhưng thật sự tớ không thể nào quên được cậu. Dù sống rất vui bên nhau nhưng tại sao tớ lại không cảm thấy hạnh phúc!
  Hắn không biết phải nói gì. Và Hoài Điệp đã ôm lấy Hắn và nói:
  - Thật sự tớ không biết chia tay người ấy có phải là quyết định đúng hay không vì bọn tớ không hề có một chút xích mích hay đau buồn gì cả. Nhưng giờ thì mỗi người một ngả rồi và tớ cảm thấy rất cô đơn và chỉ muốn được ở bên cậu, được sống lại một lần nữa khoảnh khắc xưa kia. Giờ tớ không biết phải làm sao nếu không có cậu.
  - Tớ..ớ..ớ!....
Hắn vẫn chưa kịp nói gì thì nước mắt của Hoài Điệp đã rơi trên bờ vai Hắn. Hắn biết có lẽ bây giờ Hoài Điệp đang rất buồn và thật sự cần Hắn. Hắn ôm thật chặt lấy Hoài Điệp cho cô nhận ra cô không hề cô đơn.
Sự yêu thương và quan tâm của Hắn dành cho Hoài Điệp cũng như của Hoài Điệp dành cho Hắn khiến cho thời gian trôi qua trong hạnh phúc. Nhưng mỗi lúc bên Hoài Điệp Hắn lại nhớ tới Thảo. Nhớ mầu áo trắng vẫn mỉm cười thật hồn nhiên mỗi khi gặp Hắn. Khi biết Thảo đã không còn nhìn thấy nữa thì Hắn đã rất đau đớn. Thảo đang sống trong bóng tối mà Hắn lại vui vẻ bên một người con gái khác. Hắn không thể tự dối lòng mình là Hắn vẫn còn yêu Thảo thật nhiều. Hắn không thể ngăn bước chân của mình đến với Thảo. Nhìn thấy Thảo không còn nhìn thấy gì nữa Hắn không thể nào cầm được nước mắt:
- Tại sao chúng ta lại gặp phải những nỗi đau lớn như vậy. Hết chia li, ngăn cách thì lại mất nhau. Những nỗi đau trong tâm hồn chưa lành thì những nỗi đau thể xác lại đến như muốn giày xéo những vết thương không lành. Tại sao em lại vì một người không ra gì như anh mà lại chấp nhận một cuộc sống với biết bao bất hạnh? Anh chưa làm cho em một điều gì tốt đẹp cả. Anh xin lỗi!...
- Hình như hôm nay cậu có tâm trạng gì hả?
Hoài Điệp nói với Hắn khi Hắn ngồi một mình nhìn ngắm những vì sao đêm.
  - Ừh!
  - Cậu vốn rất khó hiểu! Nếu cần một ai đó luôn lắng nghe thì tớ luôn sẵn lòng.
  - Nếu một ngày nào đó tớ lại ra đi thì cậu có trách tớ không? Một lúc nào đó tớ sẽ phụ lòng cậu thì cậu sẽ không giận tớ chứ.
  - Tớ tin cậu! Và nếu cậu ra đi một lần nữa thì tớ tin chắc cậu có điều khó nói nên tớ sẽ không trách cậu đâu!
  - Tại sao vậy!
  - Vỡ đơn giản tớ mong cho cậu được sống vui vẻ là tớ thấy vui rồi! Chẳng phải cậu đã từng nói với tớ thế sao!
  - Tớ có thể tựa vào vai cậu và chợp mắt một lúc được không?
  - Không phải là tựa vào vai tớ mà hai đứa mình sẽ tựa vào nhau để đi qua những khó khăn.
  Những vì sao đêm lấp lánh như muốn làm thời gian ngừng trôi. Hắn thiếp đi trong giấc ngủ bình yên mà Hắn đã mong chờ từ lâu.
  Hắn để lại cho Hoài Điệp một bức thư và một tờ giấy trắng có một vết mực dài ở một góc tờ giấy. Trong bức thư Hắn viết những dòng chữ đã bị nhòe đi bởi nước mắt:
Hoài Điệp thân!
Hôm nay tớ phải đi đến nơi mà con tim tớ chờ mong, đến với người con gái mà tớ muốn cùng đi suốt cuộc đời này. Dù biết cậu sẽ buồn và trái tim tớ khi viết những dòng chữ  này cũng đã thấm đầy nước mắt. Có lẽ cậu không biết rằng trên đời này có hai thứ tớ rất sợ là: Mưa và Nước mắt.
Những ngày qua hai ta bên nhau thật hạnh phúc. Sống bên nhau và cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn. Hãy tin đó là hạnh phúc thật sự chứ không phải là tớ cố gắng làm cho cậu vui. Nhưng tớ không thể giấu lòng rằng tớ không thể quên đi Thảo, người con gái mà tớ yêu thương. Tớ cần cô ấy và cô ấy luôn mong chờ tớ. Tớ đã phụ lòng cậu! Phụ lòng tin và cả tình yêu mà cậu dành cho tớ. Tớ biết khi cậu đến với tớ cũng là lúc tớ chẳng còn gì cả. Tớ không thể mang lại cho cậu niềm hạnh phúc hay đền đáp lại những gì mà cậu đã làm cho tớ vì tớ không tốt. Tớ chỉ muốn nói với cậu lời xin lỗi mà trước kia và  cho tới tận bây giờ tớ vẫn chưa thể nói.
Cậu hãy thử nhìn tờ giấy mà tớ đưa cậu cùng với bức thư này xem đó là gì?
  Đó là một tờ giấy trắng chứ không phải là một vết mực. Có lẽ lần đầu tiên nhìn cậu sẽ cho đó là một vết mực bẩn. Cuộc đời con người cũng như một trang giấy. Khi mới sinh ra mỗi chúng ta là một trang giấy trắng. Theo thời gian thì trang giấy ấy sẽ được viết lên biết bao điều chúng ta đã trải qua. Có những nỗi buồn, những lỗi lầm như là những vết mực làm cho tờ giấy ấy bị bôi bẩn. Nhưng cậu hãy thử nhìn lại một lần nữa và cậu sẽ thấy trang giấy ấy vẫn còn nhiều chỗ trắng để “viết” tiếp bao điều còn chờ đợi ở phía trước. Và nếu không nhìn vào vết mực đó thì đó là một trang giấy trắng. Đừng mải mê nhìn vào một vết mực bôi bẩn mà hãy nhìn tờ giấy theo một góc cạnh khác thì cậu sẽ ngạc nhiên nhận ra trang giấy ấy là một trang giấy còn có thể dùng được cho nhiều việc. Chẳng có điều gì là hoàn hảo và cũng chẳng có một trang giấy nào trong cuốn sách cuộc đời là không có những vết mực, những dòng chữ. Dù là những dòng chữ đẹp, những hình vẽ rõ nét hay là những dòng chữ nguệch ngoạc, những vết bẩn thì đó vẫn là cuộc đời của mỗi chúng ta. Dù không có tớ bên cạnh thì tớ vẫn tin cậu sẽ sống thật tốt. Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn phải sống sao cho thật vui, đừng buông xuôi để cho trang giấy ấy bị rách nát hay phóng túng vẽ bừa bãi lên trang giấy đó vì cuộc đời này ai cũng chỉ có một “trang giấy” mà thôi. Hãy tự mình viết tiếp lên trang giấy đó những nét vẽ hồn nhiên trong cuộc đời mình một cách tự do. Hãy lắng nghe hơi thở của trái tim mình và hãy tin tớ sẽ luôn nhớ về cậu và mong cho cậu được vui. Tạm biệt!
Hoài Điệp không buồn, cũng không giận vì cô hiểu đó hiểu những gì mà Hắn muốn núi với cô. Cô chỉ nhìn về phía những áng mây xa xăm và nói
  - Tớ không giận cậu đâu! Chúc cậu sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình và đừng quên người bạn này!
   ...
Thảo phải rất cố gắng mới có thể dần quen với cuộc sống của một người không còn nhìn thấy gì ngoài bóng tối. Có những lúc cô muốn buông xuôi tất cả, muốn giam mình trong phòng, không muốn ai đó nhìn thấy mình nhưng những lúc đó cô lại nhớ về hắn. Nhớ những phút giây bình yên đến kì lạ khi bên nhau, nhớ tới một người luôn sẵn sàng ngồi lắng nghe cô mỗi khi cô có tâm sự và mỉm cười như một kẻ ngốc, nhớ tới những lời yêu thương không lãng mạn, không hoa mỹ của cơn Gió lạnh lùng băng giá. Và cô đã không chịu thua số phận, cố gắng làm quen với cuộc sống mới của mình. Hằng ngày cô vẫn tự mình đi đến những nơi mà xưa kia hai người đã từng đi, làm những công việc tình nguyện cho những đứa trẻ khi sinh ra không có may mắn và cô cảm thấy hạnh phúc với công việc mình làm. Những lúc cô đơn cô lại đến ngồi trên chiếc ghế đá mà trước kia hai người vẫn ngồi bên nhau và chờ mong Hắn sẽ quay trở về. Những lúc đó cô thấy nhớ vô cùng cái cảm giác hai người lặng yên ngồi tựa vào vai nhau hằng tiếng đồng hồ mà không nói một điều gỡ cả. Nhưng cô biết Hắn luôn ở bên cô. Cũng có lúc cô hỏi Hắn vì sao không nói gì mỗi khi ngồi tựa vai nhau. Hắn chỉ mỉm cười và nhìn về nơi xa xăm và nói:
- Mỗi khi bên em anh chỉ muốn được cầm lấy tay em và tựa vai nhau cùng nhìn về một hướng. Anh yêu cái cảm giác bình yên đến kì lạ vì anh biết nơi yên bình là nơi có nhiều yêu thương nhất, không ồn ào không hoa mỹ, tình yêu thật sự đến trong lặng yên và bình  dị. Khi bên em thì  anh đã nhận ra điều đó. Cũng đã có lúc anh nói với em rằng: “Hạnh phúc là sống sao cho trọn vẹn từng giây từng phút lúc bên nhau, yêu thương là sống sao cho có nhau mói mói!”. Vì thế nên những khoảnh khắc hạnh phúc khi gần bên em thì anh  rất muốn giữ tận sâu trong trái tim mình để dù cho mai sau có thế nào đi nữa thì mỗi khi anh nghĩ tới anh sẽ mỉm cười thật hạnh phúc. Cú lúc em thấy buồn anh cũng không biết phải làm gì, không biết nói gì với em cả. Có những khó khăn, thử thách mà em phải tự mình vượt qua. Anh chỉ mong em biết rằng anh sẽ luôn bên em và tin rằng em sẽ làm được những gì mà em muốn.
Nhớ biết bao mỗi khi hai người đi cùng nhau trên phố đông. Những lúc đó mỗi khi đối diện với một người phụ nữ đẹp đi ngang qua thỡ Hắn lại nắm chặt lấy tay của cô như muốn nói với cô rằng người mà Hắn yêu là cô. Những lúc đó cô thấy thật vững tin. Tất cả những kỉ niệm đó sao giờ đó xa. Chỉ vỡ những giận hờn khụng đâu đó tan biến hết….
Một mùa thu nữa lại đến. Khi những cơn gió chớm sang Thảo thường xuyên đến ghế đá ngồi hơn. Cô vẫn không ngừng hi vọng Hắn sẽ quay về giống như trước kia. Một mùa thu với biết bao kỉ niệm đẹp trong kí ức. Nhưng có một điều Thảo không biết Hắn chưa từng rời xa cô. Kể từ ngày viết bức thư ấy Hắn đã từng nghĩ mình sẽ đi một con đường khác và thầm mong cho Thảo hạnh phúc, nhưng Hắn không làm được. Thảo luôn luôn cần đến Hắn. Khi biết Thảo không còn nhìn thấy nữa Hắn luôn theo cô không dời xa. Hắn cố gắng thu xếp công việc và mỗi lúc có thời gian Hắn lại đi theo Thảo, bảo vệ cô khi cô đi ra ngoài. Hắn biết mắt Thảo sẽ khỏi và trong quãng thời gian này Hắn muốn Thảo tự mình trưởng thành, biến những nỗi đau thành sức mạnh của mình. Và Hắn đã theo cô dù cho là im lặng không nói một điều gì. Tình yêu của Hắn cho Thảo còn sâu đậm hơn trước vì Hắn biết Thảo chưa bao giờ hết yêu hắn... Cho tới một hôm khi Thảo đi mua đồ thì người bán đồ nói với Thảo rằng:
- Cô là người rất hạnh phúc đó!
- Không đâu! Một người không nhìn thấy như tôi có gì mà hạnh phúc!
- Chàng trai ấy là ai thế! Người mà lúc nào cũng đi đằng sau cô ấy. Lúc nào anh ấy cũng ở bên cô khi cô đi ra ngoài. Tôi thấy thật ghen tị với cô đấy!
Thảo vẫn chưa biết đó là ai thì người ấy nói tiếp:
- Người thanh niên thiếu một cánh tay bên trái ấy!
Thảo biết đó là Hắn. Thảo biết Hắn không bao giờ xa cô mỗi khi cô thật sự cần đến hắn, dù cho không ở bên nhau Hắn vẫn mãi yêu cô. Dù cho cô không nhìn thấy nữa Hắn sẽ là đôi mắt của cô. Thảo nhớ lại câu cuối trong bức thư Hắn gửi cho cô: “...Anh không đến bên em khi quanh em đang ngập tràn niềm vui, niềm hạnh phúc. Chỉ xin được ở bên em khi tất cả ra đi!...”. Cô mỉm cười thật hạnh phúc và bước về nhà. Dù không nhìn thấy nhưng cô biết bước chân Hắn đang rất gần bên cô, không để cô phải chịu thiệt thòi. Và rồi điều gì đến cũng đã đến. Tình yêu thật sự thì dù cho trong biển người ta sẽ vẫn tìm lại được nhau. 
Trời lại mưa. Cơn mưa như báo hiệu mùa Thu đã trở lại. Thảo quyết định đi đến nơi mà hai người thường ngồi bên nhau. Khi đi sắp đến nơi thì mưa rất to, gió thổi rất mạnh làm cây dù của Thảo bay đi. Thảo cố gắng tìm nhưng với đôi mắt không nhìn thấy gì thì thật khó. Có một cánh tay đặt vào tay của Thảo một chiếc dù và nói:
- Bạn hãy cầm lấy cái dù của mình mà dùng. Ô bạn bay xa mất rồi.
Thảo biết đó là hắn. Tuy cô không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được giọng nói của hắn, có thể nhận thấy hơi ấm đôi bàn tay thân quen ấy. Cô nắm chặt lấy tay Hắn và hét lên:
- Em biết anh đang ở bên em. Tại sao anh yêu em mà lại không bên cạnh em? Tại sao anh lại để em sống một mình với nỗi cô đơn? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ biết lặng im nhìn hạnh phúc trôi qua? Anh muốn để mất em thật sao! Anh chỉ biết lặng im mong cho em hạnh phúc mà quên mất một điều em không thể có hạnh phúc khi anh xa em! Tại sao thế Anh! Anh chỉ biết làm theo những gì anh nghĩ là đúng, là tốt cho em mà đã bao giờ anh hiểu được em thật sự muốn gì và cần gì? Em không cần những điều tốt đẹp nhất. Không cần một cuộc sống hạnh phúc. Em cũng không cần sự ấm áp hay lãng mạn gì cả. Em không cần những thứ đó! Em chỉ cần được sống bên anh  mà thôi. Được bên anh, được anh yêu thương và em cũng yêu thương anh thì với em đã là quá đủ rồi. Hãy nói với em là anh yêu em. Đừng tự lừa dối chính mình nữa. Anh còn nhớ bài thơ mà lần đầu tiên anh tặng cho em không. Em đã luôn khắc sâu trong trái tim mình và nguyện ước đó là sự thật. Anh sẽ mãi là Gió, và em xin nguyện làm áng Mây đi theo anh đến cùng trời cuối đất: “...Mây ơi mây gió kia giờ xa cách, dù không về đưa mây mãi phiêu du. Nhưng mây ơi trong em còn hơi ấm, anh trao người trong những lúc cô đơn!...”. Hãy trả lời em đi anh!!!
Hắn lặng im không nói gì. Thảo khóc, Thảo thật đẹp trong ánh mắt long lanh. Hắn ôm lấy Thảo và giọt nước mắt lăn trên môi hắn. Cơn mưa đã hòa lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc và cả những giọt nước mắt đau thương của hai người lại làm một. Hắn biết Thảo vẫn mãi là Phương Nhi ngày nào trong trái tim hắn, là người con gái mà Hắn yêu thương nhất trong đời. Nụ hôn đầu tiên của hai người hôm nay sao có vị đắng của nhớ thương và vị mặn của nước mắt. Trong nước mắt nhạt nhòa Thảo bỗng nhìn thấy bóng hình của hắn, càng trở nên rõ hơn. Thảo đã nhìn thấy lại được. Vẫn là người có bề ngoài lạnh lùng băng giá nhưng lại yêu đuối vô cùng khi bên cô. Thảo nói giọng thổn thức:
- Nếu trọn đời này em không thể nhìn thấy được thì anh sẽ vẫn yêu em chứ!
Hắn trả lời trong tiếng nấc:
- Mãi mãi!
Anh sẽ kết hôn và chăm sóc cho em trọn cuộc đời này đúng không?
Hắn đưa tay lên lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Thảo.
- Anh yêu em, bây giờ và mãi mãi. Dù cho em không nhìn thấy thì anh sẽ là đôi mắt cho em đi suốt cuộc đời này.
Thảo cười mãn nguyện và gục đầu vào vai Hắn khóc nức nở:
- Anh ngốc lắm! em sẽ giận anh trọn cuộc đời này vì anh đã không bên em, yêu em như những gì anh nghĩ. Em bắt anh trọn cuộc đời này sẽ phải chăm sóc và bảo vệ cho em. Em yêu anh!
Đó là lần đầu tiên Thảo nói yêu hắn. Trước đây chỉ có Hắn nói yêu cô, nhưng lần nào cũng chỉ là những trang giấy mà thôi:
- Anh cũng rất yêu em! Đừng bao giờ giận anh nữa! Anh đã trở về bên em rồi và từ nay chúng ta sẽ không xa nhau nữa! Mọi thứ đã kết thúc rồi!
- Mọi thứ sao lại kết thúc? Tất cả mới chỉ bắt đầu. Hai ta sẽ sống bên nhau những tháng ngày hạnh phúc. Chúng ta sẽ cùng nhau làm lại tất cả anh nhé! Anh yêu của em  ngày nào sao giờ đây trông thê thảm thế này. Trông già quá đi! Lại không cắt tóc cạo râu nữa. Trông buồn cười quá đi!
Ừh! Nhưng mà tại sao em biết???
Hắn ngạc nhiên không hiểu vì sao Thảo lại biết Hắn trông thế nào.
Em đã nhìn thấy lại rồi. Vừa mới đây thôi. Chắc khi khóc em đã hạnh phúc rất nhiều rồi  nước mắt nhạt nhòa em thấy khuôn mặt anh đang hiện lên rất rõ. Anh là người con trai đầu tiên mà mắt em nhìn thấy lại đấy. Là người đẹp nhất trong mắt em đó!
Hắn thẫn thờ một lúc rồi nhẩy cẫng lên cười thật to:
Thật không? Em đã nhìn thấy rồi à! Tốt quá!
Hắn định ôm lấy Thảo, và bế Thảo lên nhưng chợt nhận ra mình đã mất đi một cánh tay. Hắn lặng im, một cảm giác đau nhói trong trái tim khi biết rằng mình không còn như ngày nào nữa. Có lẽ trong mắt Thảo Hắn đã già đi rất nhiều. Thảo đưa hai tay lên mặt và vuốt một lượt:
- Anh gầy quá đi! Chẳng chịu ăn uống gì cả. Không có em ở bên thì anh phải biết tự chăm sóc cho mình chứ. À mà này! Quà mà trước kia anh đã luôn muốn tặng cho em đâu rồi. Em muốn nhận nó rồi!
Hắn cố gằng tìm lại trong kí ức của mình. Đôi nhẫn mà Hắn muốn tặng cho Thảo từ lâu Hắn không còn giữ nữa. Có lẽ là mất khi cánh tay Hắn không còn nữa:
- Anh xin lỗi! Anh không còn nhớ là mình đã đánh mất đó. Anh xin lỗi!
Nhìn Hắn trông thật tội nghiệp. Thứ mà với Hắn là quí giá nhất. Đã bao lần Hắn ước mơ sẽ được đeo nó vào tay Thảo cầu hôn cô nay đã bị mất. Thảo nhìn Hắn cười và đưa tay ra:
- Anh không nhớ à! Em vẫn luôn đeo nó đây nè!
Em vẫn còn đeo nó à! Anh không nhớ là em đã nhận nó. Nhưng chiếc nhẫn này chỉ có ý nghĩ khi có đôi. Còn một chiếc nữa đã mất rồi. Anh xin lỗi!
- Không! Anh không có lỗi gì cả. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ mà.
Nói rồi Thảo đưa tay lên chiếc dây chuyền trên cổ và kéo ra. Một chiếc nhẫn đang đeo trên nó, đó là chiếc nhẫn còn thiếu:
- Từ khi cánh tay anh không còn nữa thì em đã đeo nó cho anh và chờ mong anh một ngày nào đó sẽ trở lại như anh trước kia. Em đã đặt nó ở nơi gần trái tim em nhất và tin rằng trái tim anh đang ở gần bên em. Anh nói đúng nó sẽ không còn ý nghĩa gì khi thiếu đi một cái cả. Cũng như tình yêu của anh và em! Cuộc đời này sẽ không có những niềm vui, niềm hạnh phúc thật sự nếu hai ta không còn bên nhau.
Hắn khóc. Chưa bao giờ Hắn thấy hạnh phúc đến thế! 
- Anh có nhớ chiếc kẹp tóc là món quà đầu tiên anh dành cho em không. Với em hai chiếc nhẫn này và chiếc cặp tóc ấy chưa bao giờ em quên mang theo. 
Hắn vuốt mái tóc đen huyền của Thảo. Thảo thật đẹp! Vậy là trải qua biết bao nỗi đau, xa cách, biệt li rồi cuối cùng hạnh phúc đã đến sau những  nỗ lực không ngừng nghỉ của cả hai:
Có phải anh đang mơ không em? Không! Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi!
- Mơ đâu mà mơ. Thật đó!
Thảo hôn lên má Hắn và cười thật hồn nhiên.
Và nụ hôn ấy đã khiến cho Hắn biết rằng đây không phải là một giấc mơ mà là hạnh phúc thật sự. Một niềm hạnh phúc còn lớn hơn cả những ước mơ của hắn. Hắn ôm Thảo thật chặt và hét lên thật to:
- Không phải là một giấc mơ. Em đã ở bên anh thật rồi! Anh yêu em! Anh yêu em nhiều lắm Phương Nhi à!!!...
...Nhật kí. Ngày ... :
...Và cơn mưa cũng đã tạnh từ bao giờ, nơi chân trời ánh cầu vồng thật rực rỡ như muốn nói tất cả không chỉ là tình yêu. Có một thứ còn hơn cả tình yêu! Có một thứ tình cảm mà dù cho có ra sao, có thế nào đi nữa thì nó vẫn giúp chúng ta vượt qua, tha thứ tất cả và càng biết quí trọng hơn những gì mà ta đang có. Có một thứ tình cảm mà chúng ta dành cho nhau mãi mãi không nhạt phai, nó giúp chúng ta nguyên vẹn một tình yêu dù phải đứng trước biết bao điều tốt hơn, đẹp hơn nữa... Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ chỉ yêu một người duy nhất mà thôi. Có lẽ theo tôi được hiểu đó là tình thương. Không phải tự nhiên người ta gọi là “Yêu Thương”. Nếu chỉ có yêu không thì chưa đủ để có thể tha thứ cho nhau khi có những sai lầm, không thể cùng nhau chia sẻ những khổ đau có lúc tưởng chừng không thể vượt qua nổi. Và nếu chỉ có thương không thì có lẽ chỉ là sự thương hại, tiếc nuối những gì đã qua chứ đó không phải là tình yêu thật sự. Yêu thương phải luôn có nhau- Yêu thương là mãi mãi! Và khi nhìn lại những tháng năm đã qua đi với những kỉ niệm đẹp tôi đã biết nó là gì! Tôi tin bạn sẽ tìm thấy nó!... Hạnh phúc là sống trọn vẹn từng giây từng phút bên nhau! Yêu thương là sống sao cho có nhau mãi mãi! Vậy là Gió và Mây đó được sống bên nhau. Qua bao ngày nắng mưa qua thỡ hạnh phỳc đó đến, tuy có muộn màng nhưng đó là niềm hạnh phúc thật sự. Mọi thứ không phải là một kết thúc mà tất cả mới chỉ bắt đầu và tôi chợt nhận ra không bao giờ là kết thúc, không bao giờ quá muộn để bắt đầu lại từ đầu!

https://khoanglang89.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

      Permissions in this forum:
      Bạn không có quyền trả lời bài viết