Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89

NHẬN THIẾT KẾ WEBSITE/ SOFTWARE - LÀM ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP, ĐỒ ÁN CHUYÊN MÔN NGÀNH CÔNG NGHỆ THÔNG TIN


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Chương 12: Ngày Anh về
 
Vậy là cái thời hạn 5 năm cũng đã qua đi. Ngày mà Hắn hứa sẽ quay trở về cũng đã đến. Thế nhưng không hiểu sao những ngày này tâm trạng của Hắn không thể nào hiểu nổi. Hạnh phúc đã ở thật gần nhưng vì sao Hắn lại không còn đủ tự tin như trước kia Hắn đã hứa sẽ quay về. Hắn phân vân không biết nên tiếp tục con đường mình đã chọn hay đi theo một lối khác. Bao nhiêu đêm Hắn đã suy nghĩ thật nhiều về tình yêu của mình. Hắn yêu Thảo và biết Thảo còn yêu Hắn nhiều hơn. Nhưng thật sự thời gian xa nhau đã có những lúc Hắn không còn hiểu được tại sao Thảo không gọi cho Hắn dù chỉ một lần. Càng hi vọng nhiều bao nhiêu càng khiến cho Hắn thấy lòng hụt hẫng bấy nhiêu. Sự im lặng khiến cho có lúc Hắn hoài nghi không biết rằng Thảo còn yêu Hắn giống như trước kia hay không. Thảo đã trưởng thành, không còn là một Phương Nhi bé nhỏ ngày nào trong trái tim hắn, không còn là em của những tháng ngày xưa nữa. Hắn biết điều đó sẽ đến nhưng lại không đủ dũng cảm để đối diện với sự thật đó. Mỗi khi thấy một tà áo trắng học sinh bất chợt đi ngang qua khiến cho Hắn thấy nhớ Thảo hơn bao giờ hết, Hắn nhớ mầu áo trăng tinh khôi vẫn bước đi trên những con đường Hắn chờ đợi. Hắn biết mình sẽ không thể nào được nhìn thấy người con gái mà Hắn yêu thương mặc áo dài dù chỉ một lần. Thay đổi! Ai mà chẳng phải thay đổi. Hắn làm sao dám mong Thảo không thay đổi trong khi chính bản thân Hắn còn không làm được. Hắn không thể nào tha thứ cho mình mỗi lúc Hắn muốn buông xuôi tất cả vì những hờn ghen khi xa cách. Hắn yêu tâm hồn trong trắng đến thơ ngây ấy và không muốn để cho người mà mình yêu thương phải chịu những nhớ thương và những khó khăn mà mình đang chấp nhận. Chính vì thế mà suốt bao ngày qua Hắn không dám đến thăm Thảo một cách đàng hoàng dù mỗi khi ra thăm Hà Nội Hắn chỉ muốn đến gặp Thảo. Lần nào cũng thế, đến rồi vội vã đi ngay như sợ một ai đó nhìn thấy mình sẽ khiến cho Thảo khó xử. Bao tháng ngày qua Hắn đã từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cha mình, ông là người đã khiến cho Hắn phải cách xa người yêu. Nhưng giờ đây Hắn đã hiểu. Những tháng ngày với biết bao những lỗi lầm trước kia mới chính là điều khiến Hắn phải xa cách Thảo. Nếu như Hắn sống tốt, có thể tự bước đi với chính đôi chân của mình thì có lẽ rằng cha Hắn sẽ không thể nào tự mình quyết định tương lai của hắn. Khi Hắn không thể nào tự đứng vững thì bất kì một khó khăn nào cũng sẽ khiến cho Hắn gục ngã. Hắn biết mình phải tha thứ dù cho mỗi khi nhìn lại quãng thời gian xa cách với biết bao nhớ Thảo Hắn không tin mình có thể nào làm được điều ấy. Hắn đã mơ ước ngày trở về với biết bao niềm vui. Hắn đã cố gắng thật nhiều, cố gắng với niềm tin và hi vọng không bao giờ dứt, rằng ở phương xa Thảo vẫn luôn chờ đợi Hắn trở về. Hắn đã làm được, thành tích học tập thật tốt, Hắn cũng đã thực hiện được mơ ước của mình là mua một đôi nhẫn để dành tặng cho người con gái mà Hắn muốn chung sống trọn đời. Hắn đã mua nó bằng món tiền đầu tiên mà Hắn có được trong đời, bằng chính những nỗ lực của mình Hắn đã có được học bổng và mua nó ngay khi Hắn lấy được. Mọi thứ đã sẵn sàng nhưng Hắn chưa thể nào biết mình có nên quay trở lại hay không? Hắn đã từng bước đi mà không dám nhìn lại phía sau lưng mình. Lần cuối cùng mà Hắn gặp Thảo là cái ngày buồn nhất trong cuộc đời hắn. Trước kia khi Hắn biết mình phải ra đi Hắn đã không nói ra và khi về Hắn không hề nhìn lại dù biết Thảo vẫn đứng nhìn theo bóng Hắn xa khuất. Hắn không dám nhìn lại phía sau vì Hắn biết nếu Hắn nhìn lại Hắn sẽ không thể nào xa rời Thảo, Hắn sợ Thảo sẽ thấy Hắn khóc! Và rồi giờ đây Hắn hiểu được cái cảm giác nhìn theo người mà mình yêu thương đi xa mà không một lần nhìn lại phía sau. Phải chăng đó là những điều mà Hắn phải nhận lấy...
Khi những cơn gió đầu mùa tới mang những chiếc lá úa bay xa thì cũng là lúc mùa Thu tới. Hắn không thể giữ mình sống ở một nơi mà bao năm qua Hắn vẫn không tin mình phải sống ở đó. Hà Nội thật đẹp với biết bao kỉ niệm. Vẫn tấp nập, vẫn ồn ã và cũng đã khác trước kia khá nhiều. Không có một nửa trái tim có lẽ dù cho đứng trước biển người vẫn cảm thấy cô đơn. Khi không có Thảo thì Hắn cũng không còn là chính mình nữa. Vẫn nơi đây những con phố thân quen sao cũng không còn như xưa nữa, vẫn hai hàng cây sao giờ đây trở nên tàn úa xác xơ. Hắn còn nhớ khi còn sống gần bên Thảo thì mùa Thu trong Hắn thật đẹp, mỗi khi Thảo cười Hắn thấy mùa Thảo sao nồng ấm đến kì lạ, những cơn mưa sao thơ mộng đến thế. Sao giờ đây tất cả đều dường như quá xa xôi. Hắn lang thang trên những con đường mà trước đây mỗi khi đi học về Thảo vẫn đi qua, khi nhìn thấy Hắn cô ấy sẽ chào Hắn một cách thân quen: “A! Anh H!”. Kỉ niệm ùa về mang theo nỗi nhớ Thảo da diết khiến Hắn không thể nào ngăn bước chân mình đi về nơi căn nhà trước đây mà Hắn đã từng sống gần T. Vẫn ngôi nhà nhỏ bé dễ thương kia, nơi mái hiên bao lần trông ngóng dáng ai về. Tình yêu đó qua bao tháng năm xa cách vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu tiên dù có những lúc hờn ghen vu vơ. Đôi chân Hắn khi đến thật gần bỗng nhiên chạy thật nhanh về phía ngược lại. Hắn dừng lại khi cách ngôi nhà thật xa. Đôi chân muốn đi mà sao không thể bước tới, hạnh phúc thật gần nhưng lại rất mong manh. Hắn đang chạy trốn những kỉ niệm, chạy trốn chính bản thân mình.
Ngày mai Hắn quay lại nhưng đi vào buổi tối muộn vì Hắn biết quãng thời gian ấy sẽ không ai nhìn thấy hắn, trước kia cũng vậy Hắn hay đến vào lúc mà mọi người chìm trong giấc ngủ. Dù biết sẽ không gặp nhưng Hắn vẫn đến. Hắn yêu cái cảm giác được chờ đợi. Tình yêu luôn luôn là sự chờ đợi chỉ có điều là sự chờ đợi ở những nơi khác nhau!  Hắn hiểu được điều đó. Hắn ngước lên căn gác nơi Thảo ở và thầm hi vọng Thảo sẽ luôn sống thật tốt trong vòng tay êm ái của mẹ, em sẽ không bao giờ phải sống bên những nỗi đau, những khó khăn giống như Hắn đã từng phải chịu đựng. Hắn muốn khóc nhưng lí trí bảo Hắn không được khóc, thế nhưng nước mắt cứ rơi và Hắn liền ngẩng mặt lên trời để nước mắt không rơi ra. Có người đã dậy Hắn như thế, mỗi khi muốn khóc hãy ngước mặt lên trời nước mắt sẽ không thể rơi. Bỗng nhiên cơn mưa ùa đến thật nhanh. Biết bao đêm dài qua Hắn thức trắng, có những đêm cơn mưa chợt đến khiến cho lòng Hắn thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cơn mưa quá vô tình! Có hai điều mà Hắn sợ nhất trong cuộc đời này là : Mưa và Nước Mắt. Có những lúc điều mà Hắn thấy sợ hãi đến cùng nhau khiến cho Hắn thấy nhói đau nơi con tim tưởng chừng vô cảm. Cơn mưa xối xả vào mặt Hắn khiến cho mắt đỏ thêm đau, nước mắt đã hòa trong mưa thật cay đắng. Cơn mưa trắng xóa những lối đi. Bước chân vô hồn đi lang thang trong đêm mưa gió buồn. Hắn thầm trách cuộc đời sao bất công với Hắn đến vậy. Hạnh phúc đến thật mau khi ra đi lại quá vội vàng. Hạnh phúc với Hắn đều chỉ là những niềm vui không trọn vẹn. Mỗi khi Hắn thấy vui, hay sắp làm một điều gì đó quan trọng cơn mưa lại đến như muốn Hắn không thể làm được những điều đó một cách dễ dàng, không muốn cho Hắn một lần được sống trong hạnh phúc. Cơn mưa trong mắt Hắn lúc nào cũng buồn trong kỉ niệm. Dù đã có lúc Hắn cố nhủ với lòng mình. Chẳng có nước mắt nào vô nghĩa đâu mưa ơi. Hạnh phúc rồi sẽ đến khi những niềm đau, những nỗi buồn đã quá nhiều. Hắn đã mơ một lần trong cơn mưa Hắn sẽ gặp lại Thảo. Thảo sẽ chạy đến bên hắn, khóc trên vai hắn, trách Hắn vì sao không đến và Hắn sẽ ôm Thảo thật lâu, thật chặt. Cả hai sẽ khóc cùng nhau dưới cơn mưa. Lúc đó cơn mưa sẽ thật hạnh phúc khi cả hai dòng nước mắt của hai người sẽ hòa quyện trong nhau, sẽ không còn những giọt nước mắt lặng câm và cô độc như trước kia. Giọt nước mắt trong em hòa cùng giọt nước mắt trong anh và dù cho mưa có lớn đến thế nào đi nữa hai  bàn tay sẽ đan vào nhau không bao giờ thêm một lần xa cách.
 Một tuần trôi qua kể từ cơn mưa vô tình ấy Hắn chưa một lần đặt chân lên những con đường với biết bao kỉ niệm ấy. Hắn chỉ nhốt mình trong căn phòng u ám, đôi khi đi ra ngoài để mua đồ ăn sẵn về nhà, không một lần nào Hắn không mua những bông hoa hồng tiểu muội. Hắn rất yêu thích loài hoa này, nhỏ bé không rực rỡ hay ngạt ngào hương thơm như những loài hoa khác. Nhưng rồi mỗi ngày những bông hoa cũng dần tàn úa. Hắn không nỡ vứt chúng đi nên căn phòng nơi đâu cũng có hoa. Có lẽ những bông hoa đẹp nhất khi chúng vẫn còn đang là nụ, tình yêu đẹp nhất khi dang dở. Hắn không biết phải làm thế nào, bế tắc, không tìm ra được cách nào là tốt nhất cho cả hai. Khi ra Hà Nội người mà Hắn gặp duy nhất là Nhím- Người bạn thân nhất của hắn, người đã giúp Hắn rất nhiều. Nhím hiểu Hắn nhưng không có cách nào giúp Hắn được. Chỉ có chính Hắn mới có thể giúp chính bản thân mình vượt qua lúc khó khăn này. Ngày lại ngày trôi đi trong lặng im và dài tưởng chừng như vô tận. Nhím hay đến giúp Hắn dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay trời thật đẹp, nắng ấm chan hòa khắp muôn nơi, những con gió nhẹ thoáng qua mang theo chút giá lạnh của mùa thu Hà Nội
- Cậu thật sự không muốn gặp lại cô ấy hay sao?
Nhím lên tiếng. Hắn trả lời một cách thờ ơ:
-         Có chứ. Tớ luôn luôn mong sẽ được gặp lại cô ấy dù chỉ một lần!
-         Nhưng tại sao lại không đi mà cứ giam mình trong phòng thế này?
-         Không hiểu vì sao tớ không thể bước đi nổi! Tớ thấy lo lắng và thật sự bế tắc. Tớ sẽ tiếp tục hay nên dừng lại đây?
-         Tiếp tục hay dừng lại thì cậu phải quyết định rõ ràng. Có lẽ cậu lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Ai cũng có những khó khăn và sợ hãi, thế nhưng chúng ta không thể cố gắng giả vờ như không có và trốn tránh nó, hãy chấp nhận sự tồn tại của nó và tìm cách vượt qua là tốt nhất.
Hắn tiếp tục lặng im suy nghĩ.Nhím nhìn những bông hoa tàn  úa hồi lâu rồi bó những nụ hoa đẹp nhất thành một bó và đưa cho hắn:
-         Những nụ hoa này thật đẹp và chúng đã sẵn sàng để mang đến cho một ai đó đang chờ đợi những niềm vui, những niềm hạnh phúc. Và chúng đáng để nở một lần. Hãy đi theo và làm theo những gì trái tim H mách bảo. Nhím tin H sẽ làm được. Cố lên nào!
Hắn như chợt tỉnh lại: “Phải! Chúng đáng để được nở một lần!”. Hắn chạy thật nhanh đến nhà Thảo với bó hoa trên tay. Và từ xa Hắn đã nhìn thấy dáng một ai đó trông quá thân quen. Vẫn tà áo trắng tinh khôi, dáng ai nhỏ bé đang đứng nơi mái hiên mà Hắn vẫn đợi. Thảo đã nhìn thấy Hắn từ xa và mỉm cười. Một nụ cười mà suốt bao ngày qua dù trong nước mắt Hắn vẫn nhớ mãi. Nhìn nhau mà không thể nói lên dù chỉ một lời. Một phút giây gặp gỡ đã xua tan bao nỗi nhớ nhung qua bao ngày xa cách. Thảo chạy đến bên cạnh Hắn và nở nụ cười thật bao dung:
-         Anh đã tới trễ!
Vẫn là Phương Nhi ngày nào trong trái tim của hắn. Vẫn nụ cười đó, ánh mắt đó mỗi lần gặp nhau. Hắn ôm lấy Thảo và nói:
-         ừh! Anh xin lỗi đã để Em phải đợi.
-         Anh có biết em giận anh đến thế nào không! Suốt bao ngày qua tại sao anh không đến thăm em một lần! Em vẫn luôn tin khi  những cơn gió lạnh tràn về mang mùa thu tới thì cũng là lúc anh trở về bên em. Và cuối cùng Anh đã về!
-         Anh đã về bên em giống như xưa anh từng hứa. Anh nhớ em nhiều lắm! Anh đã chưa từng quên em, quên đi tình yêu của hai ta dù cho có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu cách trở hay vô vàn ngăn cách thì chỉ cần một điều rằng: Hai ta vẫn yêu nhau thì chúng ta sẽ vẫn ở bên nhau phải không em!
-         Vâng!
Những cơn gió thoáng qua mang theo những chiếc lá vàng khiến cho ngày Hắn trở về thật hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc tuy có muộn màng nhưng chẳng phải vẫn là hạnh phúc hay sao! Có lẽ hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người, tình yêu sẽ đến chỉ có điều với mỗi người thì sẽ không giống nhau, không như những gì ta mong muốn. Hạnh phúc ấy có thể là nước mắt cũng có thể là nụ cười. Cười không có nghĩa là vui mà khóc chưa hẳn đã là buồn! Từ khi sinh ra đến khi ra đi có những giọt nước mắt không bao giờ được biết tới, cũng có những nụ cười gượng trong tiếc nuối. Nhưng rồi tất cả cũng sẽ phải qua đi! Tình yêu lại đến, hạnh phúc sẽ đi qua nhưng chúng sẽ chỉ dừng lại ở nơi nào mà chúng được mong mỏi và chờ đợi.

https://khoanglang89.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

      Permissions in this forum:
      Bạn không có quyền trả lời bài viết