1 Cô bé học trò Mon Apr 27, 2015 7:15 pm
Admin
Admin
Cô bé học trò
Hoa phượng nở một mùa thi sắp đến
Ve gọi hè trong ánh nắng ban mai
Cô bé con của một thời để nhớ
Bâng khuâng gì nơi góc phố thân quen.
Còn nhớ không những trưa hè tan lớp
Em đi về xao xuyến cõi lòng ai!
Hay bâng quơ trên con đường thơ mộng
Cho nỗi buồn nhẹ nhàng với gió mây.
Tóc đen huyền, đuôi gà trông tinh nghịch
Giọt mưa buồn chẳng thể ướt gót chân,
Tà áo trắng nhẹ nhàng trong sương sớm
Để mơ về một giọt nắng tinh khôi.
Ánh mắt thơ ngây mang nỗi buồn sâu trong sâu thẳm
Em có làm gì sao nỡ để suy tư?
Nụ cười trên môi chưa một lần thiếu vắng
Em đã dành, trọn tất cả cho anh.
Mỗi lần thấy anh, em luôn cười hạnh phúc
Chôn nỗi buồn sâu kín tận trong tim
Đã biết gì đâu! Ôi sao mang nhiều cay đắng!
Vẫn mỉm cười mang hạnh phúc cho anh.
Em yếu đuối thơ ngây tựa giọt nước
Nhưng nụ cười luôn can đảm trên môi
Em nhỏ bé, lạnh run tà áo trắng
Vẫn ấm lòng cho anh hết cô đơn.
Em chẳng nói yêu anh dù một lời đơn giản
Nhưng tâm hồn đã chỉ có riêng anh
Vì chỉ có bên anh, em mỉm cười rạng rỡ
Dù biết rằng mai phải cách xa nhau.
Tháng ngày qua quên sao được cô bé
Luôn chính mình trong những lúc bên anh
Em tinh nghịch nhưng tâm hồn đa cảm
Sáng rạng ngời vương vấn những thơ ngây.
Màu mực tím dễ thương tà áo trắng
Mang theo mùa hạnh phúc khắp muôn nơi
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe nắng xuân về gió muôn nơi.
Em lặng im đếm từng cánh hoa rơi
“Khẽ hỏi mây có bao giờ trở lại
Cho ước mong cho nỗi buồn dịu vợi”(st)
Dù xa rồi vẫn nhớ mái trường xưa.
Đừng nói với em có loài ve đang hát
Dẫu trong lòng băng giá vẫn chưa tan
Đừng nói rằng cơn mưa đang đứng khóc
Dù “mưa” về trong ánh mắt thân thương.
Không nói yêu em như lòng anh mơ ước
Để em một mình trong nỗi nhớ không tên
Em thơ ngây như Mây trời theo Gió
Sao nỡ dành u ám tới cho Mây.
Mây ơi Mây, Gió kia giờ xa cách
Dù không về, đưa Mây mãi phiêu du
Nhưng mây ơi trong em còn hơi ấm
Anh trao Người trong những lúc cô đơn.
N.L
Hoa phượng nở một mùa thi sắp đến
Ve gọi hè trong ánh nắng ban mai
Cô bé con của một thời để nhớ
Bâng khuâng gì nơi góc phố thân quen.
Còn nhớ không những trưa hè tan lớp
Em đi về xao xuyến cõi lòng ai!
Hay bâng quơ trên con đường thơ mộng
Cho nỗi buồn nhẹ nhàng với gió mây.
Tóc đen huyền, đuôi gà trông tinh nghịch
Giọt mưa buồn chẳng thể ướt gót chân,
Tà áo trắng nhẹ nhàng trong sương sớm
Để mơ về một giọt nắng tinh khôi.
Ánh mắt thơ ngây mang nỗi buồn sâu trong sâu thẳm
Em có làm gì sao nỡ để suy tư?
Nụ cười trên môi chưa một lần thiếu vắng
Em đã dành, trọn tất cả cho anh.
Mỗi lần thấy anh, em luôn cười hạnh phúc
Chôn nỗi buồn sâu kín tận trong tim
Đã biết gì đâu! Ôi sao mang nhiều cay đắng!
Vẫn mỉm cười mang hạnh phúc cho anh.
Em yếu đuối thơ ngây tựa giọt nước
Nhưng nụ cười luôn can đảm trên môi
Em nhỏ bé, lạnh run tà áo trắng
Vẫn ấm lòng cho anh hết cô đơn.
Em chẳng nói yêu anh dù một lời đơn giản
Nhưng tâm hồn đã chỉ có riêng anh
Vì chỉ có bên anh, em mỉm cười rạng rỡ
Dù biết rằng mai phải cách xa nhau.
Tháng ngày qua quên sao được cô bé
Luôn chính mình trong những lúc bên anh
Em tinh nghịch nhưng tâm hồn đa cảm
Sáng rạng ngời vương vấn những thơ ngây.
Màu mực tím dễ thương tà áo trắng
Mang theo mùa hạnh phúc khắp muôn nơi
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe nắng xuân về gió muôn nơi.
Em lặng im đếm từng cánh hoa rơi
“Khẽ hỏi mây có bao giờ trở lại
Cho ước mong cho nỗi buồn dịu vợi”(st)
Dù xa rồi vẫn nhớ mái trường xưa.
Đừng nói với em có loài ve đang hát
Dẫu trong lòng băng giá vẫn chưa tan
Đừng nói rằng cơn mưa đang đứng khóc
Dù “mưa” về trong ánh mắt thân thương.
Không nói yêu em như lòng anh mơ ước
Để em một mình trong nỗi nhớ không tên
Em thơ ngây như Mây trời theo Gió
Sao nỡ dành u ám tới cho Mây.
Mây ơi Mây, Gió kia giờ xa cách
Dù không về, đưa Mây mãi phiêu du
Nhưng mây ơi trong em còn hơi ấm
Anh trao Người trong những lúc cô đơn.
N.L