Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89
Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký
Khoanglang89

NHẬN THIẾT KẾ WEBSITE/ SOFTWARE - LÀM ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP, ĐỒ ÁN CHUYÊN MÔN NGÀNH CÔNG NGHỆ THÔNG TIN


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin

Admin
Admin
Loading
Nhật kí:… Ngày 183… Cũng đã khá lâu rồi anh mới ra thăm Hà Nội. Mấy ngày ở ngoài này anh thường đi lang thang trên những con đường mà anh đã thấy bước chân em qua, tìm lại những kí ức hạnh phúc khi anh được sống gần bên em. Dù vẫn biết anh đã quá sai lầm khi để những tháng ngày đẹp nhất đó trôi qua quá nhanh nhưng anh vẫn luôn tin dù ngắn ngủi, dù khổ đau thì anh sẽ vẫn không bao giờ quên được những khoảnh khắc đẹp nhất đó...
... Ngày 196: ... Tối nay anh lại đi qua và đứng trước cổng nhà em. Nhưng anh chẳng dám gọi em. Trời cũng đã về đêm. Mỗi lần khi đến gần nhà em. Thấy ánh đèn từ phòng em thì anh thấy yên tâm, và vẫn tin rằng trong giây phút này đây em đang sống trong vòng tay của những người thân yêu. Em hãy luôn tin bên em có Mẹ, có em gái em và luôn luôn có Anh, em nhé!...
...Ngày 241: Hôm nay là ngày 20 tháng 10 em à! Anh đã đến nhà em nhưng chỉ đứng một mình dưới mái hiên. Hà Nội không có em dường như thật hiu quạnh, trên những con đường trải dài anh thấy nhớ em hơn bao giờ hết. Để em một mình suốt bao tháng ngày trông ngóng thật sự anh không thể nào yên tâm được. Vì anh biết một điều rằng em yêu anh còn nhiều hơn những gì mà anh nhận thấy trong đôi mắt em...
... Ngày thứ 300: Vậy là đã được gần một năm rồi em nhỉ? Dường như anh cũng đã quen một cuộc sống không có em. 3 ngày 30 ngày và giờ đây là 300 ngày. Tưởng chừng như tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp. Để rồi sau cơn mơ anh ngỡ ngàng tỉnh giấc và biết rằng mình đang mơ. Có những lúc anh tưởng chừng như không thể chịu nổi cái cảm giác nhớ nhung đang cào xé trong trái tim mình, nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi trong câm lặng, anh vẫn sống với những niềm tin, những kí ức đẹp mà anh đã từng được sống trong hạnh phúc, anh vẫn luôn tìm thấy niềm vui trong nỗi buồn, nỗi cô đơn vì những lúc đó nụ cười của em luôn soi sáng cho trái tim anh vượt qua tất cả. Anh biết nụ cười đó sẽ luôn bên anh tron từng khoảnh khắc buồn vui...
Quãng thời gian Hắn và cô bé ấy xa nhau đã được gần một năm. Hắn cũng đã quen với cuộc sống không có những người thân yêu, không có những niềm vui là được lang thang trên những con đường đầy lá úa, hay đứng chờ dưới mái hiên dù vẫn biết đó chỉ là chờ mong trong tuyệt vọng. Quãng thời gian 300 ngày đó không hẳn đã là dài nhưng dường như trong trái tim vốn băng giá ấy lại càng lạnh lùng hơn xưa. Hắn ít nói hơn, sống cô lập với thế giới bên ngoài, chẳng có ai ngoài chiếc máy vi tính và những cuốn sách chi chít những dòng chữ. Cuộc sống trôi qua mà không để lại một chút dấu vết gì. Hắn cũng nhận ra được một điều gì đó đang bắt đầu xuất hiện trong trái tim... Sự thay đổi!
 Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, cuộc sống thật vội vã, mỗi người đều cố gắng làm xong những công việc còn lại trong năm cũ. Mùa xuân lại đến, mang theo muôn nơi những nụ hoa, những chiếc lá xanh mơn mởn, nhưng trong trái tim kia mùa đông là vĩnh hằng... Hắn đã ra Hà Nội được mấy hôm, mấy hôm dù rất muốn đến thăm cô bé ấy nhưng Hắn lại không đi, Hắn cũng không hiểu tại sao có những lúc hạnh phúc tưởng chừng như thật gần mà lại quá xa xôi. Xa đến nỗi mà có lẽ hết cuộc đời này Hắn cũng không thể đến được. Sao tình yêu trong cái trái tim băng giá kia không thể nói? Sao tình yêu trong cái ánh mắt buồn xa xăm ấy lại không thể đến với nhau như những tình yêu khác. Phải chăng đó là số phận! Thân phận thì hữu hạn, số phận thì vô hạn.
Ngày thứ 333: Hắn không biết tại sao hôm nay Hắn có cảm giác sẽ gặp được cô bé, Hắn đã nghĩ rất nhiều rằng mình không thể nào đánh mất đi hạnh phúc một lần nữa, mình cần phải nói ra tất cả những gì mà bấy lâu nay vẫn chưa nói hết, Hắn đã nghĩ rất nhiều nhưng Hắn biết mình sẽ không nói ra được những điều đó thế nên đành viết một bức thư và mong rằng sẽ trao được tận tay cho cô bé. Và Hắn đã gặp được cô bé. Từ xa Hắn đã nhận ra mầu áo đồng phục học sinh thân quen, tuy không phải là mầu áo trắng tinh khôi ngày nào nhưng Hắn biết đó ánh mắt đó!
- Thảo ơi!
            - A! Anh H!
    - Lúc nãy đi qua em không nhận ra anh à!
    - Mắt em kém quá đi gần sát mà chẳng nhận ra. Anh đi đâu vậy?
-         Em có khoẻ không. Cũng đã lâu rồi mới gặp lại Em. Có những lúc anh đi qua nhà em nhưng không gặp được!
-         Anh đợi ở đây lâu chưa sao không vào nhà em!
-         Anh hơi ngại một chút. Em vẫn học tốt chứ!
-         Em đang học ở trường LQD, Mẹ nói em thi tốt sẽ mua cho em một chiếc xe đạp mới. Anh xem nè! Sao anh lại đến đây?
-         Anh nhớ em! Đến thăm Em không được à!
Cô bé vẫn như vậy! Mỗi khi nghe Hắn nói là nhớ cô, đến thăm cô thì cô chẳng nói gì cả. Hắn cũng hiểu được giữa hai người dù yêu thương nhau thật lòng vẫn còn những ngăn cách khá dài. Nhưng ánh mắt ấy không thể nào che dấu được con tim đang ngập tràn hạnh phúc:
-         Anh bây giờ ở đâu!
-         Anh về ND được một thời gian rồi. Và quãng thời gian anh ở đó còn 5 năm nữa cơ!
-         Vậy hẹn gặp Anh sau 5 năm nữa!
Hắn cũng không hiểu vì sao cô lại nói với Hắn là gặp lại sau 5 năm rưỡi nữa. Vì sao phải chờ đến 5 năm đó!
-         Thôi em phải đi học đây kẻo muộn! Chào anh!
  Hắn không kịp nói gì mà chỉ dúi vào tay cô bé bức thư của mình và nói hãy đọc nó. Cô bé không nói gì mà lên xe đi thật nhanh. Hắn quay xe và nhìn lại thì chẳng thấy cô bé đâu. Hắn thấy rằng có một điều gì đó rất lạ giữa hai người. Hắn đã quay xe và thử tìm cô bé nhưng không thấy, cô đã đi thật nhanh dường như muốn chạy trốn một điều gì đó. Còn Hắn đứng ngơ ngác giữa bốn bề lạc lõng, Hắn cũng không dám tin là sau bao ngày xa cách khi gặp lại chỉ ngắn ngủi đến như vậy, Hắn đã mơ thấy phút giây gặp lại này sẽ ôm lấy cô bé và nói yêu cô, nhưng lại không làm được, ngay cả đến một ánh mắt quay lại phía sau cũng không thấy. Không lẽ nào Thảo lại như vậy! Một người lạnh lùng như Hắn cũng không thể nào đứng trước người mình yêu thương sau bao ngày xa cách mà không hề nhìn lại dù chỉ một lần khi chia tay. Hắn như người mất hồn. Phóng xe lao đi vun vút mà không hiểu mình đang đi đâu. Hắn đã quá hi vọng vào ngày này thế nên Hắn không ngờ đến những điều này. Người con gái mà Hắn biết đâu có lạnh lùng đến như vậy, dù chỉ một lần nhìn lại phía sau cũng không. Hắn đang khóc! Không Hắn tự bảo mình không được khóc, không thể để cho ai nhìn thấy Hắn khóc. Hắn ngước mắt lên trời không cho dòng nước mắt rơi, đó là cách mà Hắn vẫn thường hay làm khi đi giữa những con đường đầy kỉ niệm những kí ức buồn đau trở về làm cho những giọt lệ rơi một cách vô thức. Hắn đi lạc trên chính những con đường mà Hắn đã quá thân quen. Hắn đâu có biết cô bé đã trốn vào một góc và khóc những giọt nước mắt hạnh phúc, cô biết rằng cả hai cần thêm thời gian, dù thật nhẫn tâm nhưng không còn cách nào khác...
 Hắn vẫn chưa thể tin rằng ngày đó lại tồi tệ đến như vậy, có lẽ sự mong chờ quá nhiều đã khiến cho Hắn thất vọng đến vậy. Hắn cũng không hiểu mình đã làm sai điều gì, hay giữa hai trái tim sau khi xa nhau đã xuất hiện những điều khó nói mà người ta vẫn thường gọi là khoảng cách. Hắn không dám nghĩ đến những điều đó. Trái tim Hắn suốt bao ngày qua vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu dù đi qua bao khó khăn cách trở. Trong bức thư ấy Hắn có viết số điện thoại của mình và hi vọng một lúc nào đó có một số lạ gọi tới và đó sẽ là cô bé. Nhưng rồi ngày lại ngày trôi qua vẫn chẳng thấy đâu, mỗi một số máy lạ, một lần nháy máy là tim Hắn lại rộn lên một niềm hi vọng. Hắn đã quay trở về cái nơi mà Hắn sẽ còn phải tiếp tục sống trong một  thời gian tưởng chừng như vô tận. Rồi vẫn phải sống, vẫn phải gắng vượt qua tất cả dù cho có ra sao đi nữa thì cuộc sống vẫn tiếp tục, thời gian vẫn cứ thế trôi qua mà chẳng bao giờ trở lại. Vòng xoáy thời gian và cuộc sống cứ thế trôi qua cuốn theo những kỉ niệm.
Có lẽ sự im lặng đôi khi còn nặng nề hơn cái chết! Cái cảm giác không biết là mình đúng hay sai khi cố gắng nói ra một lời yêu thương mà không được đáp trả thật đáng sợ. Hắn sợ điều đó, lao đầu vào học, chơi games trên máy tính cũng chỉ làm bớt đi một chút nhớ thương mà không thể nào khiến cho Hắn quên được. Từng đêm, từng đêm xung quanh chỉ một mầu u tối, chỉ có những cơn gió thoáng qua lùa vào tâm hồn lạnh giá, những cơn mưa đêm thấm từng giọt từng giọt cay đắng vào tận sâu bên trong hắn. Hắn nhớ biết bao những đêm khi vừa biết yêu, thật đẹp mỗi khi nhớ đến nụ cười ấy, ánh mắt ấy và tin rằng sớm mai thức dậy sẽ thấy người con gái mà mình yêu thương. Nhớ biết bao mùa thu hạnh phúc nhất trong đời mình với ánh nắng chan hoà lấp lánh sau nụ cười vương vẫn những thơ ngây. Tất cả giờ đây chỉ toàn một mầu mưa trắng xoá lối đi nơi những dấu chân lạc lối. Có những lúc Hắn vẫn ngỡ những tiếng mưa rơi bên hiên ấy là tiếng bước chân người con gái mà hắn yêu thương quay trở về bên Hắn. Một mình trong bóng tối dường như đã quen thuộc với Hắn. Ai cũng yêu ánh sáng, chờ mong chúng, còn bóng đêm thì lại muốn tránh xa. Chỉ có trong bóng đêm đó Hắn mới tìm thấy được chính bản thân mình, trong bóng đêm Hắn mới nhận ra con người mà ai gặp cũng nghĩ là vô tình, kiêu hãnh một cách bí ẩn thì giờ đây lại thật sự yếu đuối. Hắn có thể buồn, có thể bình yên và nhớ lại những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Lần cuối cùng Hắn và Thảo gặp nhau đã luôn hiện hữu trong trái tim Hắn. Còn đâu nữa những lời nói ấm êm khi bên nhau, còn đâu nữa những tháng ngày tưởng chừng như không bao giờ kết thúc ấy? Tất cả dường như trong giây phút ấy đã trở nên quá xa xôi. Chỉ còn lại những nỗi nhớ nơi con tim mồ côi, nghe đâu đây tiếng con tim vụn vỡ:
“ Người đi dang dở lòng trông ngóng
Mắt ai buồn ngơ ngác giữa hư không
Kẻ ở nhìn theo lòng vụn vỡ
Một nửa hồn đây nửa đâu rồi!”
Giận hờn, tiếc nuối, buồn đau, xa cách đã trải dài theo năm tháng. Nhưng nỗi nhớ thương trong trái tim theo thời gian còn nhiều hơn thế. Vượt lên trên muôn trùng bão táp vẫn nguyên vẹn như những ngày đầu tiên...
Lại một Valentine nữa trôi qua. Ngày mà Hắn đã biết yêu cô bé. Cách đây một năm vẫn còn gặp nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc mà sao giờ đây tất cả chỉ còn lại kỉ niệm. Hắn không dám đi ra đường, Hắn sợ thấy những bó hoa, những thanh socola mà đôi tình nhân trao cho nhau. Những khoảnh khắc ấy gợi cho Hắn thấy nhớ thương hơn bao giờ hết...
Hắn trở về quê nhà, nơi có mối tình với biết bao nước mắt lặng câm. Mỗi khi về đây dường như không một lần nào Hắn không buồn. Ngay chính nơi bình yên nhất trong cuộc đời mỗi con người thì với Hắn lại không yên ả, luôn chất chứa những nỗi đau không thể nào xoá sạch. Hắn chợt đi qua con phố trước đây Hắn và thương từng đi qua, khoảnh khắc mà Hắn đợi chờ ai đó, khoảnh khắc vội vã bước đi mà không nhìn lại, bỗng nhiên ùa về trong kí ức. Hắn hốt hoảng:
- Không! Mày sao vậy? Tại sao mày lại thế này? Màycó biết tất cả đó chỉ là một kí ức! Một kí ức buồn đau! Mày không thể nào sống với những điều đã mãi mãi không thể nào quay trở lại được! Không! Không!...
Mưa chợt rơi khiến cho Hắn giật mình:
- Lại mưa! Mày muốn gì ở tao nữa đây! Những gì mày đã lấy của tao không phải là quá nhiều sao? Đi đi! Hãy biến đi thật xa và đừng quay lại đây nữa...ữa...a!
Không có gì ngoài tiếng mưa rơi mỗi lúc một nặng hơn. Hắn vẫn cứ đi, dưới cơn mưa đêm. Đã từng có lúc Hắn thấy mưa thật đẹp, thật lãng mạn khi còn ở bên Thảo nhưng giờ đây sao mưa với Hắn buồn đến vậy. Có lẽ trong trái tim hắn, ở một góc nào đó dù không hề muốn vẫn còn vương vấn sự tiếc nuối về một mối tình không trọn vẹn. Thật khó thể quên đi như chưa từng xảy ra. Cơn mưa kia làm trắng xoá những lối đi sao không thể xoá đi tất cả được. Hắn biết mình có lỗi với Thảo khi vẫn còn nhớ đến người mà trước kia mình đã từng yêu. Hắn đã từng nói với Thảo về Hoài Điệp, là một người con gái mà Hắn đã từng yêu. Lúc ấy thảo chẳng nói gì cả mà chỉ hỏi anh thích con gái ở điểm nào. Lúc đó Hắn cũng hơi ngạc nhiên và nhìn Thảo nói: “Anh yêu đôi mắt nhất!”.“Mắt à!”. Hắn đã nói thật nhưng có một điều mà Hắn vẫn chưa kịp nói là Thảo là người có đôi mắt đẹp nhất trên đời này. Hắn đã có lỗi với 4 người: Mẹ hắn, Cô Vi, Hoài Điệp và Thảo. Hắn chỉ mang lại cho họ những nỗi buồn, những khó khăn và đôi lúc là những hành động mà họ không thể hiểu được hắn. Hắn vẫn bước đi dưới cơn mưa. Hắn nhớ lại lời mà Hắn đã từng nói với Hoài Điệp: “Hoàn sẽ chờ Hoài Điệp!”, thay cho một lời hứa của hắn. Hắn chưa từng thất hứa với ai dù cho là một điều nhỏ nhất, với một người không ra gì trong mắt mọi người như Hắn thì lòng tin là cái duy nhất Hắn có thể. Thế nhưng rồi ngay cả đến người con gái mà Hắn đã từng hứa là sẽ chờ đợi Hắn cũng không giữ được lời hứa, dù thật sự Hắn đã từng rất muốn làm điều đó nhưng Hắn không thể. Và giờ đây Hắn lại khiến cho Thảo, người mà thật sự không thể thiếu trong trái tim Hắn phải sống một mình giữa dòng đời bon chen, với một lời yêu thương dang dở. Người đàn ông mà ngay cả đến người con gái mà mình yêu thương cũng không thể chăm lo, bảo vệ thì làm được gì đây! Hắn thầm nhủ. Thà một lần đau khổ còn hơn đau khổ còn hơn khổ đau suốt đời. Có những thứ mất đi có lẽ sẽ khiến cho chúng ta rất đau buồn nhưng rồi mất đi để có chỗ cho những thứ khác sẽ đến, không ai biết trước đó là niềm vui hay đau khổ. Có biết bao nhiêu điều nuối tiếc, biết bao nhiêu những thứ ta ao ước và rồi cũng lại có bấy nhiêu thứ ta không có được, bấy nhiêu thứ sẽ không bao giờ trở lại. “Có nên chăng đánh mất những thứ không thuộc về mình!”- Hắn thầm nghĩ và rồi cười trong đau khổ: “Ta không hề có và chưa bao giờ có mà mất! Vậy tại sao cứ phải cố gắng tìm lại những thứ mà ta biết nó không dành cho ta!”...

Đêm nay trăng thật sáng, cũng đã lâu lắm rồi Hắn mới nhìn lên những vì sao. Biết bao lần Hắn ngắm sao và thầm ước mơ về một gia đình hạnh phúc, một nơi mà mỗi khi buồn vui sẽ được chia sẻ, thế nhưng sao giờ đây Hắn thấy thật xa vời. Có một vĩ nhân vô danh đã từng nói: “Ta thích ngắm trăng sao vì hai lẽ: một là nó sáng, hai là chúng ta chẳng hiểu gì về nó!”. Hắn nghĩ có lẽ đúng thế, có những thứ cứ mãi xa xôi có lẽ sẽ tốt hơn!

https://khoanglang89.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Bài viết mới cùng chuyên mục

      Permissions in this forum:
      Bạn không có quyền trả lời bài viết